Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Giải mật lịch sử: Sự thảm khốc của chiến tranh biên giới Việt -Trung và cái nhìn của nhân chứng người Trung Quốc

Tác giả: NTDTV | Dịch giả: Daniel Nguyen
30 Tháng Bảy , 2016


Cảnh tượng đầy thảm khốc của quân đội Trung Quốc sau một trận đánh. (Ảnh mạng)
Gần đây, trên mạng có xuất hiện một bài viết tiết lộ về những bí ẩn kinh hoàng đằng sau cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung đã xảy ra cách đây hơn 30 năm, bài viết này còn nói rằng đây là “một cuộc chiến tranh tay mơ nhất, tức tưởi nhất của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)” từ lúc bắt đầu cầm quyền cho đến nay. Sự thảm khốc của cuộc chiến này khiến người ta phải dựng tóc gáy, đứng ở góc độ dân tộc Hoa Hạ mà nói: điều phẫn uất nhất là đã có hàng vạn binh sĩ Trung Quốc phải đổ máu vì một trò đùa vớ vẩn do ĐCSTQ phát động.

ĐCSTQ giật dây chiến tranh vì muốn “dạy dỗ” Việt Nam

Bài viết nói rằng, từ sau năm 1949, ĐCSTQ đã có 4 lần phát động các cuộc chiến tranh ra bên ngoài (chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh biên giới Trung – Ấn, chiến tranh biên giới Trung – Xô, và chiến tranh Trung – Việt), đều là những cuộc chiến không cần thiết. Nhìn từ góc độ quân sự cũng chẳng thấy chút huy hoàng nào; nhìn từ góc độ chiến lược thì toàn đều là thất bại. Trong số đó thì cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung (mà phía ĐCSTQ gọi là “cuộc phản kích tự vệ đối với Việt Nam”) là một cuộc chiến đầy tức tưởi, tay mơ nhất của ĐCSTQ từ khi bắt đầu nắm quyền.
Bài viết có nhắc đến chiến tranh biên giới Việt – Trung là một cuộc chiến do ĐCSTQ phát động nhắm vào Việt Nam, do Đặng Tiểu Bình đã tìm cách ép buộc người lãnh đạo đương thời của Trung Quốc là Hoa Quốc Phong phải đồng ý. Mục đích quân sự là nhằm cứu vớt cho chính quyền Khmer đỏ, ép Việt Nam phải rút quân khỏi Campuchia. Mục đích chính trị là “dạy dỗ” chính phủ thân Liên Xô của Việt Nam một “bài học”, ngoài ra thì Phó Chủ tịch họ Đặng của Quân ủy Trung ương cũng có mục đích của riêng mình, tức là kiểm tra thử xem bản thân mình có khả năng huy động quân đội được hay không, bởi vì Đặng phó Chủ tịch đã quyết định là sẽ thay thế Hoa Quốc Phong để trở thành người lãnh đạo tối cao của ĐCSTQ.
Ngày 17 tháng 2 năm 1979, quân đội ĐCSTQ tiến hành một cuộc đột kích nhắm vào Việt Nam từ 500 km chiến tuyến. Tuy phía Việt Nam có chuẩn bị nhưng sự chuẩn bị này vốn không đầy đủ, họ cho rằng quy mô của ĐCSTQ cùng lắm cũng giống như trận đánh nhau với Ấn Độ. Nhưng quả thực, họ không ngờ rằng lực lượng lần này lại lớn đến như vậy, hỏa lực lại hung hăng đến như vậy. Phía Việt Nam có 4 sư đoàn chủ yếu (sư đoàn số 3, sư đoàn 346, sư đoàn 316A, sư đoàn 345) và một số dân quân địa phương đối kháng với quân Trung Quốc.
Sau khi khai chiến, quân Trung Quốc liên tiếp giành được một số tỉnh thành của Việt Nam, Hà Nội ngay sau đó đã lâm vào hỗn loạn. Ngày 5 tháng 3, ĐCSTQ lên tiếng rút quân. Chính phủ Việt Nam phát động lệnh tổng động viên trên toàn quốc. Ngày 16 tháng 3, ĐCSTQ rút toàn bộ quân về nước, trận chiến này kết thúc giai đoạn một.
Thương vong của trận chiến này là bao nhiêu, cả hai phía đều không đưa ra con số cụ thể. Chiến tranh kết thúc, nội bộ những người như Diệp Kiếm Anh, Lý Tiên Niệm có nói miệng với nhau là phía Trung Cộng chết 48.000 người, Việt Nam cũng là 48.000 người. Nhưng phía Trung Quốc đều là những thanh niên vai dài sức rộng (bao gồm cả những dân binh phụ trách vận chuyển), Việt Nam thì bao gồm những dân quân (có cả phụ nữ, người già,…), hàm ý là được chẳng bù với mất.

Sự ngu xuẩn của ĐCSTQ và sinh mạng của hàng vạn binh sĩ

Đây là một trận chiến vô cùng thảm khốc, dùng từ máu chảy thành sông để miêu tả thật không khoa trương chút nào. Quân đội Việt Nam chống cự một cách ngoan cường vượt qua cả mọi dự tính. Sự thảm khốc này bắt nguồn từ một số nguyên nhân sau đây:
1. ĐCSTQ đã sử dụng chiêu bài chiến thuật cũ “biển người” trong cuộc chiến tranh liên Triều để xung kích trận địa của đối phương, quân số vượt xa những người Việt Nam vốn quen với mưa tên bão đạn. Trong thời gian Cách Mạng Văn Hóa, quân đội Trung Cộng chỉ quen với bài vở chính trị, rất ít khi huấn luyện thao trường, quân lính không biết đánh trận, sĩ quan không biết chỉ huy, vả lại còn không được huấn luyện chiến đấu ở các địa hình đồi núi, rừng sâu, thời gian ban đêm…, tăng thiết giáp và bộ binh không thể hiệp đồng tác chiến, vì vậy phải trả một cái giá nặng nề.
Ngoài ra, có một trưởng thôn ở vùng biên cảnh Vân Nam vào năm 1982 đã kể cho tác giả bài viết một câu chuyện. Lúc chiến tranh bắt đầu, phía Trung Quốc dưới sự yểm trợ của hỏa pháo tiến công thẳng về phía trận địa Việt Nam, tiếng súng hiệu xung phong vừa nổ, binh sĩ xông lên phía trước, một loạt khoảng hơn 100 người lúc trở về chỉ còn lại 20 – 30 người. Một loạt khác xông lên lại hy sinh đến gần hết. Cuối cùng khi đánh lên núi, phát hiện trên ấy chỉ có hơn 20 người lính Việt Nam.  Người thôn trưởng ấy nói rằng, lúc đó ông ta tổ chức dân binh đi khuân vác, khắp núi đều là thi thể của binh lính Trung Quốc, thảm lắm!
2. Quân đội Trung Quốc sử dụng binh chủng cơ giới để tiến hành xâm nhập bao vây nhưng lại xem nhẹ những cơn mưa rừng nhiệt đới Bắc Bộ Việt Nam, dạng khí hậu này hoàn toàn không thuận lợi cho các binh chủng cơ giới tác chiến. Phía quân đội Việt Nam có nhiều vũ khí chống tăng nhờ viện trợ từ Liên Xô và chiếm dụng từ quân Mỹ nên rất dễ bắn thủng các xe tăng của quân đội Trung Quốc, có một số xe tăng khi bị đột kích thì bộ binh lại theo không kịp, xe tăng bị phá hủy rất nhiều, con số này lên đến hơn 200 chiếc.
Cách làm ngu xuẩn nhất là lúc bộ binh phối hợp với binh chủng thiết giáp để tiến hành bao vây, nhằm tránh bị rơi từ trên xe tăng xuống, binh lính đã cột chặt balo của mình vào xe tăng. Kết quả là khi gặp phải phục kích không thể nhảy xuống để tác chiến kịp thời mà lại trở thành miếng thịt nướng trên vỉ, có nhiều binh lính chưa kịp gỡ dây ra đã bị bắn chết. Có chiếc xe tăng bị phá hủy bên trên còn buộc chặt 4-5 người lính bộ binh.
Ngoài ra, quân Việt Nam còn bố trí mìn ở khắp nơi, thiết bị dò mìn của quân đội Trung Quốc không đủ, lúc khẩn cấp trên chiến trường phải dùng chính cơ thể con người để dò mìn, con số hi sinh rất lớn. Đồng thời, lúc xuất hiện tình trạng pháo binh bắn nhầm khiến cho binh lính bị thương, cũng không đủ nhân viên y tế để tiến hành cứu chữa, số người chết và bị thương cũng rất nhiều.
3.  So với người Việt Nam, quân Trung Quốc thiếu ý chí chiến đấu hơn, dẫn đến thiệt hại rất lớn. Điều này đã được báo cáo trong bản “Báo cáo tình hình chiến trường”, có lúc quân Trung Quốc bắt được tù binh Việt Nam, không ngờ rằng người tù binh này lại nhân lúc sơ hở liền giật quả lựu đạn giắt trên lưng lính Trung Quốc rồi cả hai “đồng quy dĩ tận”. Có trường hợp người lính Việt Nam bị thương đứt cả cánh tay, quân Trung Cộng cõng anh ta, anh ta lại dùng răng cắn đứt tai người lính ấy. Dân quân địa phương của Việt Nam cũng có rất nhiều phụ nữ bị bắt làm tù binh, chính vì vậy nên lính áp giải rất coi thường, không hề cảnh giác, kết quả là bị nữ binh này giật súng tiểu liên bắn chết đến bảy tám mạng lính. Sau đó, bên trên hạ lệnh: không bắt tù binh nữa, tất cả đều bắn chết.
Việt Nam là xứ sở “toàn dân giai binh” (ý nói toàn dân đều là binh lính). “Báo cáo tình hình chiến trường” có nêu một trường hợp, bộ đội Trung Quốc lúc đang hành quân, đột nhiên có quả đạn cối rơi vào giữa hàng ngũ. Họ liền phái quân trinh sát đi điều tra, chỉ tìm được một vài người phụ nữ đang lao động, không hề thấy bất cứ binh lính nào. Bộ đội tiếp tục tiến lên, lại có đạn cối rơi đến, thương vong rất lớn. Sau đó mới phát hiện ra, những người phụ nữ ấy chính là dân quân, họ đào hố giấu khẩu súng cối dưới đất, rồi lấy nón lá che lên, nhân lúc quân địch không chú ý thì khai hỏa, lúc quân địch đến trinh sát thì giấu vũ khí đi, tiếp tục làm lụng như không có việc gì. Sau đó bên trên lại hạ lệnh, bất kể là già trẻ gái trai, nhất loạt đều giết hết.
Một người bạn thời tiểu học của tác giả từng là một đại đội trưởng trong trận chiến này, ông ta sau khi trở về đã từng kể lại với tác giả, bởi vì quân đội Trung Quốc thương vong quá lớn, bị giết đến phờ người, bên trên hạ lệnh thực hiện tiêu chí “ba sạch” (giết sạch, cướp sạch, đốt sạch), sự tàn khốc ấy khiến người ta rất khó hình dung, mức độ phá hoại vượt xa so với những cuộc oanh tạc không kích của quân Mỹ năm xưa. Chỉ có khác biệt là không có cưỡng bức phụ nữ như quân đội Nhật Bản thời thế chiến II.
“Báo cáo tình hình chiến trường” cũng báo cáo tình huống tương tự, ví như mỏ than của Việt Nam chủ yếu tập trung ở Lạng Sơn, được viện trợ rất nhiều từ phía ĐCSTQ và Liên Xô, sau khi quân đội Trung Quốc rút đi thì đã cho nổ toàn bộ. Nhà cửa của dân chúng đều đốt sạch, toàn bộ gia súc gia cầm gà, vịt, bò, heo… đều giết thịt hết. Đánh chiếm được một thành phố rồi không chỉ cho nổ hết tất cả nhà cửa, đến cả cột ăng ten cũng bị phá hủy, tất cả những thứ có thể lấy đi – kể cả thanh ray đường sắt, cũng bị gỡ ra.
4. Vùng núi phía Bắc Việt Nam có rất nhiều hang động thiên nhiên, lại thêm nhiều công sự được xây dựng qua mấy chục năm, dường như là hang thông với hang, giống như lối đi địa đạo. Quân Việt Nam lúc chống không nổi, lại ẩn mình hết vào những hang núi này, đợi lúc quân đội Trung Quốc đi qua lại chui ra đánh du kích, giết chết nhân viên hậu cần của quân Trung Quốc, gây khó khăn cho công tác hậu cần của phe địch. Đồng thời bộ chỉ huy của quân Việt Nam cũng rất khó bị phát hiện. Sau đó, quân Trung Quốc chỉ còn cách cho nổ tất cả những hang động có khả năng trở thành chỗ ẩn nấp cho quân Việt Nam.
Ngoài ra, quân đội Trung Quốc mật độ rất lớn, đến mấy trăm nghìn quân, phân bố tại một chiến khu chật hẹp, những con đường trọng yếu đều chen chúc đầy quân lính, nội bộ rất dễ phát sinh xung đột. Người bạn học của tác giả nói rằng, buổi tối dựng trại, xung quanh đều là quân mình, lúc này là thời điểm mà đặc công Việt Nam (biết nói tiếng Hoa) xuất hiện; họ trà trộn vào quân doanh rồi tiến hành đột kích dẫn đến thương vong và hỗn loạn rất lớn. Khi nhân viên chỉ huy của một đơn vị đã hi sinh lại phải điều một người khác đến, người chỉ huy mới này không quen với đội quân cũ nên rất khó chỉ huy, do đó sự hỗn loạn này cũng là một trong những nguyên nhân thất bại của quân đội Trung Quốc.

Sĩ khí sụt giảm

Có một vài đơn vị đã bị tụt sĩ khí. Tiểu đoàn 448 thuộc trung đoàn 50 lúc đụng phải quân Việt Nam, bị chặn mất đường rút lui, bộ chỉ huy vô trách nhiệm đã ra quyết định cho các đơn vị tiến hành phá vòng vây một cách phân tán. Kết quả là bị quân Việt Nam chia cắt để bao vây, tổng thiệt hại lên đến 542 người, đánh mất 407 khẩu súng các loại, trong đó có hơn 200 người bị bắt, bao gồm cả tham mưu trưởng, giáo quan huấn luyện và hơn 10 đại đội trưởng.
Có trường hợp sĩ quan dẫn nguyên một đại đội ra đầu hàng tập thể. Còn có một đại đội vừa đụng phải khoảng chừng hơn 20 bộ đội Việt Nam thì viên chỉ huy đã lập tức rời bỏ hàng ngũ chạy trốn về, đã vậy lại còn tự khiến mình bị thương để được đưa vào bệnh viện, binh lính dưới quyền anh ta thì bị diệt sạch.

Lấy chiến tranh để “luyện binh” và để diễn trò hề

Tác giả bày tỏ rằng chỉ nên sử dụng quân đội để bảo vệ quốc gia, đồng thời phản đối việc dùng sinh mệnh và máu huyết để đạt được bất cứ mục đích nào.
Nhưng trên thực tế, quân đội ĐCSTQ đến ngay cả cái mục đích ban đầu đặt ra cho cuộc chiến cũng không đạt được.  “Tiểu đệ” của ĐCSTQ – chính quyền diệt chủng Khmer Đỏ Pol Pot Iengsari vẫn bị quân đội Việt Nam đánh bại. Vấn đề ở đây là, những người lính của Trung Quốc có đáng phải đổ máu vì một chính quyền như thế hay không? Sau trận chiến này, làn sóng bài Hoa ở Việt Nam lại ùn ùn dâng cao, quan chức gốc Hoa bị cách chức, thương nhân người Hoa bị ép phải ngừng kinh doanh, trường học của người Hoa bị đóng cửa, một lượng lớn người Hoa bị xua đuổi, bị ép phải lên những con thuyền cũ rách lênh đênh ra giữa biển khơi, số người chết đếm không xuể.
Trận chiến này của ĐCSTQ không hề gây dựng được một chút “uy danh” nào, ngược lại còn bộc lộ ra rất nhiều vấn đề. Bộ Trưởng Quốc phòng Đài Loan đã từng nói: “Nhìn vào biểu hiện của quân đội Trung Cộng tại chiến trường Việt Nam, việc bảo vệ Đài Loan của chúng ta là không thành vấn đề!”.

Sau trận chiến, Đặng Tiểu Bình đã thành công trong việc giành lại quyền hành từ hệ thống đảng – chính – quân, Hoa Quốc Phong bị ép phải xuống đài. Nhưng từ đây, cuộc chiến tranh biên giới kéo dài 10 năm lại sẽ mở màn, biên giới Việt– Trung lại trở thành thao trường luyện binh, các đơn vị dã chiến lần lượt ra trận. Trên thế giới có bao nhiêu quốc gia lại dùng chiến tranh làm thao trường? Đó không phải là một trò đùa hay sao?

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

Hãy nghe hết bài diễn văn tuyệt vời của bà Michelle Obama, bạn sẽ hiểu làm Tổng thống nghĩa là gì


Trong bài phát biểu mới nhất tại đại hội toàn quốc đảng Dân chủ, Đệ nhất phu nhân Mỹ Michelle Obama đã làm chủ cả hội trường rộng lớn khi nói về cách nuôi dạy con cái và những đức tính mà một tổng thống cần có.
Nhiều người vẫn gọi cặp vợ chồng Tổng thống Barack và Michelle Obama là "Tổng thống ngôi sao" khi hai người luôn có hàng triệu người hâm mộ khắp thế giới. Khi những ngày tháng cuối cùng của 2 người tại Nhà Trắng kết thúc, nước Mỹ lại mong ngóng chờ đợi xem vận mệnh đất nước sẽ đặt vào tay ai.
Trong đêm khai mạc đại hội toàn quốc đảng Dân chủ vào ngày thứ Hai vừa qua (25/7), Đệ nhất Phu nhân da màu đầu tiên trong lịch sử nước Mỹ Michelle Obama đã có bài phát biểu tuyệt vời về cách nuôi dạy con cái và những đức tính cần có để trở thành một tổng thống.
Bài phát biểu của Đệ nhất phu nhân Michelle Obama (Phụ đề tiếng Việt)
Mở đầu bài phát biểu của mình, bà Obama đã gợi nhắc lại những năm tháng tại nhiệm của ông Barack Obama, nói về cách mà vợ chồng bà nuôi dạy 2 con gái để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
"Chúng tôi luôn cố gắng bảo vệ và dìu dặt 2 cô công chúa bé bỏng qua những khó khăn của một cuộc sống khác biệt, khi mà mọi hành động đều có thể trở thành tâm điểm chú ý".
Từ câu chuyện trong chính gia đình mình mà bà Obama biết được rằng mọi lời nói và hành động mà cha mẹ làm đều khiến bọn trẻ dõi theo và ghi nhớ. Đặc biệt, trong vai trò là những người lãnh đạo một quốc gia, hành động của vợ chồng bà lại càng có ảnh hưởng lớn tới trẻ em khắp hành tinh.
Nước Mỹ đã sẵn sàng cho một nữ Tổng thống
Cả nước Mỹ đang hồi hộp chờ đợi xem liệu họ có thể có nữ Tổng thống đầu tiên hay không. 4 năm trước, cựu Tổng thống Bill Clinton đã có mặt để giúp ông Obama vượt qua cuộc tranh cử năm 2012 và giờ đây, Michelle Obama lại thay mặt chồng dành những lời trân trọng nhất cho bà Hillary, ứng cử viên Tổng thống Mỹ hiện nay.
"Tôi ở đây tối nay bởi vì trong cuộc bầu cử sắp tới, sẽ chỉ còn 1 người mà tôi tin tưởng với trách nhiệm này, chỉ một người mà tôi tin rằng có đủ phẩm chất và năng lực để trở thành Tổng thống Mỹ. Đó là người bạn của chúng tôi: bà Hillary Clinton".
Luôn hướng về trẻ em, những mầm non tương lai của đất nước cũng như mong muốn một tương lai tốt đẹp với toàn thể người dân Mỹ, chính bởi vậy, Đệ nhất phu nhân Mỹ đã kêu gọi tất cả các thành viên trong đảng Dân chủ thật thận trọng và đặt niềm tin vào một ứng viên tổng thống "điềm tĩnh" như bà Hillary Clinton bởi những cống hiến và đóng góp mà bà Hillary đã đem lại cho những đứa trẻ cũng như toàn thể người dân Mỹ.
"Hillary đã dành cả thập kỷ để cống hiến không mệt mỏi hay một lời than vãn, chỉ để tạo nên sự khác biệt cho cuộc sống của lũ trẻ, giúp đỡ các trẻ em khuyết tật hay đấu tranh cho quyền được chăm sóc y tế trên cương vị của một Thượng nghị sĩ", bà Obama nói.
Nhiều người đã rơi lệ trước bài phát biểu của bà Obama.
Với phu nhân Michelle, Hillary không chỉ đại diện cho phụ nữ trên toàn nước Mỹ mà bà chính là hiện thân cho những người phụ nữ kiên cường, dám dành cả cuộc đời mình để theo đuổi ước mơ được trở thành Tổng thống Mỹ, được thay đổi vận mệnh đất nước.
"Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở bà Hillary Clinton là bà ấy không bao giờ chùn bước trước áp lực. Hillary chưa bao giờ lựa chọn một con đường đi dễ dàng. Bà ấy cũng chưa bao giờ từ bỏ bất kỳ điều gì trong cuộc đời. Và khi tôi nghĩ về một Tổng thống mà tôi mong muốn có cho các con tôi cũng như con cái của tất cả chúng ta, tôi nghĩ về Hillary Clinton."
Hãy chọn một người xứng đáng không chỉ vì người đó là đàn ông
Không chỉ vậy, bà Obama còn khẳng định việc bầu một tổng thống người Mỹ gốc Phi đầu tiên, và giờ đây là một nữ tổng thống đầu tiên, là minh chứng cho một nước Mỹ thực sự và là một sự phủ nhận đối với tất cả những gì mà ông Trump đại diện.
"Đó là câu chuyện của đất nước chúng ta. Chính câu chuyện ấy đã đưa tôi tới sân khấu này ngày hôm nay", bà Obama nói.
Đệ nhất phu nhân Mỹ đã có bài phát biểu tuyệt vời trong ngày khai mạc đại hội toàn quốc đảng Dân chủ.
Với phu nhân Michelle, nước Mỹ có được ngày hôm nay cũng có phần công sức của những người nô lệ da đen, những người dân bản địa. Bà một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của họ trong lịch sử để bác bỏ những quan điểm của ông Donald Trump về chính sách hạn chế người tị nạn, dân nhập cư.
"Mỗi buổi sáng, tôi được thức dậy trong chính ngôi nhà do bàn tay của những người nô lệ xây dựng, tôi được ngắm nhìn hai cô con gái của tôi, những thiếu nữ da màu xinh xắn, thông minh và trẻ trung, chơi đùa cùng những chú chó trên bãi cỏ ở Nhà Trắng".
Trong khi bà Hillary đã có nhiều kinh nghiệm trên chính trường thì ông Donald Trump gần như xuất phát từ con số 0. Chính vì vậy, Michelle Obama hy vọng rằng người dân Mỹ sẽ có lựa chọn chính xác cho tương lai 4 năm của đất nước.
Cả hội trường dường như vỡ òa trong tiếng reo hò cổ vũ. Mỗi câu từ, lời nói của Michelle Obama như vạch ra những gì nước Mỹ cần trong thời điểm này và cũng mang luận điệu công kích ông Obama.
"Tôi muốn có một Tổng thống sẽ dạy cho con em chúng ta tất cả những vấn đề của quốc gia này. Một Tổng thống có tầm nhìn, luôn thật sự tin tưởng vào quyền bình đẳng, tự do và dân chủ của nước Mỹ"
"Tôi muốn một ai đó có khả năng thực sự đã được rèn luyện qua năm tháng, một người hiểu rõ công việc này và xem nó một cách nghiêm túc.... Tôi cần một Tổng thống có kinh nghiệm phục vụ cộng đồng, người sẵn sàng vì con em chúng ta mà không màng đến việc tư lợi cho bản thân. Chúng ta vận động tranh cử và bầu cử để chọn ra người xứng đáng nhất. Chúng ta đang đấu tranh và làm vì chính chúng ta".
Tương lai nước Mỹ nằm trong tay bạn
Để khép lại bài phát biểu của mình, phu nhân Michelle Obama một lần nữa nhấn mạnh về tầm quan trọng của một vị Tổng thống có tâm và có tầm, người sẽ dẫn dắt nước Mỹ. Đó cũng là khao khát của bà để những đứa trẻ trên toàn nước Mỹ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, ít nhất là trong 4 năm tới.
"Và trên cương vị là một người mẹ có con gái sắp đặt những bước chân đầu tiên vào đời, tôi mong muốn có một người lãnh đạo xứng đáng với niềm tin của tôi, một người lãnh đạo xứng đáng với lời hứa của tôi với các con tôi và lời hứa với con cái của tất cả chúng ta. Một nhà lãnh đạo sẽ được dẫn dắt hàng ngày bởi tình yêu, niềm hy vọng và cả những giấc mơ lớn lao mà chúng ta đã gửi gắm cho con cái mình".
Với giọng nói đầy xúc động, bà Obama tiếp tục "Và bởi vì bà Hillary Clinton, vì tất cả những đứa trẻ của chúng ta, giờ đây tất cả họ đều được hưởng những điều tốt đẹp nếu một người phụ nữ có thể trở thành tổng thống của nước Mỹ".
Lá phiếu của mỗi người không chỉ đơn giản là một tờ giấy; nó chính là cơ hội của nước Mỹ, là điều sẽ quyết định liệu nước Mỹ có bước thêm 1 trang mới đầy rực rỡ trong lịch sử hay sẽ là một bước lùi mà không ai mong muốn.
"Nào, các bạn hãy nghe tôi: Từ giờ tới tháng 11, chúng ta cần làm như những gì chúng ta từng làm cách đây 8 năm và 4 năm về trước.
Chúng ta cần gõ cửa từng nhà, trân trọng từng lá phiếu, chúng ta phải thể hiện tình yêu với đất nước này bằng việc bầu cho Hillary Clinton là Tổng thống của Hoa Kỳ".
Bài phát biểu của bà Obama đã gây được tiếng vang lớn trong dư luận.

Theo Team Thế Giới / Trí Thức Trẻ

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Bức thư của mỹ nữ tuyển chồng với mức lương hơn 500.000 USD/năm

Sưu tầm trên facebook
Sau khi đọc lá thư tuyển chồng lương hơn 500.000 USD/năm (khoảng 11 tỷ đồng) của cô gái xinh đẹp, CEO Tập đoàn J.P.Morgans đã gửi phần trả lời khiến cô bẽ mặt.
Dưới đây là bức thư của mỹ nữ tuyển chồng với mức lương hơn 500.000 USD/năm, được đăng tải trên Craigslist:
Những gì tôi viết sau đây đều thật lòng cả.
Tôi 25 tuổi. Tôi rất đẹp, có phong cách và khiếu thẩm mỹ cao. Tôi muốn cưới một anh chàng có thu nhập từ 500.000 đô mỗi năm trở lên. Bạn có thể nói tôi là người tham lam nhưng với thu nhập mỗi năm 1 triệu đô thì chỉ được coi là tầng lớp trung bình ở New York.
Yêu cầu của tôi không cao. Có ai trong diễn đàn này có thu nhập hàng năm là 500.000 đô không? Trong số các bạn có ai lập gia đình chưa? Tôi muốn hỏi: “Tôi phải làm gì để lấy một ông chồng giàu như các bạn?”.
Trong số những anh chàng mà tôi hẹn hò, anh giàu nhất thu nhập chỉ là 250.000 đô mỗi năm. Đối với tôi, mức lương này là quá ít. Nếu như ai đó có ý định chuyển đến 1 căn hộ ở phía Tây New York Garden thì mức lương này không đủ để chi tiêu.
Tôi có vài câu hỏi cho các bạn:
1. Những anh chàng giàu có thường lui tới những địa điểm nào? Làm ơn liệt kê ra tên và địa chỉ các quán bar, nhà hàng, phòng tập thể dục …
2. Tôi nên nhắm những độ tuổi nào.
3. Tại sao mấy bà vợ của các đại gia chỉ có nhan sắc trung bình? Tôi từng tiếp xúc với vài người trong số họ. Họ chẳng xinh đẹp và thú vị gì cả. Nhưng tại sao họ cưới được những ông chồng giàu có.
4. Các bạn dựa vào những tiêu chuẩn nào để chọn vợ, và những người nào chỉ có thể là bạn gái của các bạn thôi? (mục tiêu của tôi bây giờ là lấy chồng)
Sau đây là câu trả lời thẳng thắn của CEO tập đoàn J.P.Morgans:
Thưa quý cô Xinh Đẹp,
Tôi đã đọc bài viết của cô và cảm thấy rất thích thú. Tôi đoán rất nhiều cô gái cũng có những câu hỏi như cô. Xin cho phép tôi được phân tích tình huống của cô với tư cách của một nhà đầu tư chuyên nghiệp.
1. Trước hết, mức thu nhập của tôi là hơn 500.000 đô/năm, đáp ứng được yêu cầu của cô. Vì thế, hy vọng mọi người không nghĩ rằng tôi đang phí thời gian ở đây.
2. Đứng dưới góc độ là một doanh nhân, tôi nghĩ cưới cô quả là một quyết định thiếu sáng suốt. Câu trả lời rất đơn giản, hãy để tôi giải thích cho cô hiểu. Gạt qua những chi tiết linh tinh khác thì rõ ràng cô đang cố gắng trao đổi nhan sắc lấy tiền, có nghĩa là: A có nhan sắc và B có tiền để mua nó, công bằng và sòng phẳng.
Tuy nhiên, vấn đề mấu chốt ở đây là nhan sắc có thể phai tàn theo năm tháng nhưng tiền đầu tư thì không như vậy.
Thực tế phũ phàng là thu nhập của tôi tăng dần qua năm tháng, còn cô thì không thể ngày một đẹp hơn lên. Vì thế, nếu xét dưới góc độ kinh tế mà nói, tôi là một tài sản luôn luôn tạo ra giá trị gia tăng, còn cô chỉ là một tài sản hao mòn.
Hơn nữa, không phải hao mòn bình thường mà là hao mòn theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất mà cô có, thì giá trị của nó sẽ bị giảm rất nhiều sau 10 năm nữa.
Nếu so sánh với các phiên giao dịch trên phố Wall thì việc tôi hẹn hò với cô cũng như một phiên giao dịch vậy. Nếu giao dịch bị giảm giá thì chúng tôi sẽ bán, chẳng ai ngốc giữ nó trong một thời gian dài – cũng như việc kết hôn vậy.
Có thể cô nghĩ tôi thật dã man khi nói ra điều này, nhưng một tài sản mà tiêu hao lớn như vậy tốt nhất là nên bán nó đi hoặc cho thuê.
Cô cần phải hiểu rằng bất kỳ một gã đàn ông nào có mức thu nhập 500.000 đô/năm đều không phải là những thằng ngốc.
Chúng tôi chỉ hẹn hò với cô nhưng chúng tôi sẽ không cưới cô. Tôi khuyên cô hãy quên chuyện tìm cách lấy chồng giàu đi.
Thay vào đó hãy tự kiếm cho mình khoản thu nhập 500.000 đô/năm để trở thành đại gia. Việc này có nhiều cơ hội thành công hơn so với việc tìm một thằng giàu mà ngu đấy!

Thân ái!

BÀI THƠ CUỐI ĐỜI CỦA NHÀ THƠ CHẾ LAN VIÊN

Chế Lan Viên  -  Ai? Tôi!

Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!
Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.
Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ.
Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười


(Rút trong sổ tay thơ tập 5 của tác giả)

LARUNG GAR - LỜI CHIA TAY TRONG MƯA


Có lẽ, mình là 1 trong những người nước ngoài cuối cùng còn được thấy nơi này.
Larung gar, là 1 thung lũng tràn ngập các ngôi nhà màu đỏ của gần 40 nghìn nhà sư Tây Tạng học tập và tu hành, bao quanh 1 tu viện nằm ở chính giữa. Là cộng đồng phật giáo lớn nhất thế giới.
Khi chính quyền các bạn Tàu cảm thấy sự đe doạ của cộng đồng phật giáo này lớn dần, đã quyết tâm phá huỷ chúng lần thứ 2 nhằm mục đích giảm số lượng người tu hành xuống còn 5 nghìn. Số còn lại bị bắt hoàn tục và về nhà. Máy móc được đưa đến và mình đã chứng kiến chúng đang bị phá dỡ 1 phần.
Để không muốn người ngoài nhìn thấy, các bạn Tàu lập rất nhiều check point cảnh sát trên đường nhằm ngăn cản người ngoài vào đó. Mình may mắn trốn được qua 2 trạm kiểm soát và cùng các bạn đi vào đó trong 1 ngày mưa tầm tã. Tình hình căng thẳng đến độ ngồi trên xe không dám thở mạnh, và bạn lái xe người địa phương đi trốn vào cũng sợ không kém bọn ngồi bên cạnh.
Toàn bộ sóng điện thoại và internet quanh vùng bị cắt để thông tin không lộ ra ngoài.
Vào đó, mình lang thang quanh thung lũng, thấy những nhà tu hành hiền lành lặng lẽ đi trên con đường mưa trải khắp thung lũng như những vệt nước mắt dài nhỏ trên những ngôi nhà đỏ như máu. Các ngôi nhà nằm san sát bên nhau những trái tim người Tạng đang đập thổn thức.
Trong cách mạng văn hoá, bọn Hồng vệ binh đã đập phá gần 6000 tu viện phật giáo của người Tây Tạng. Chúng đã đem trái tim của người Tibet-chùa Jorkhang làm chuồng lợn.
Ngày 20.7.2016, nguồn tin tại đó đã thông báo, Larung gar đã chính thức bắt đầu bị phá huỷ.
Vĩnh biệt Larung gar, từ nay về sau sẽ không còn những hình ảnh đẹp đẽ thế này nữa chỉ có niềm tin của người Tây Tạng là bất diệt.

Theo Hung Ngo







Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Xăm gì chỗ đó?


Mới sáng sớm, một phụ nữ đã hối hả gõ cửa một tiệm xăm. Chủ tiệm càu nhàu:
- Trời ơi, giờ này đã đi xăm mình!
Khách nài nỉ:
- Bác ơi, em phải xăm gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Giá bao nhiêu em cũng chịu mà...
Nghe vậy chủ tiệm lục đục soạn đồ nghề:
- Nào, thế cô muốn xăm hình gì, xăm ở đâu?
- Em không xăm hình mà chỉ xăm chữ, xăm toàn thân! Này nhé: bác xăm cho em ở cánh tay phải chữ “tay phải”, xăm ở cánh tay trái chữ “tay trái”, ở hai chân cũng tương tự như thế...
Chủ tiệm cười ngất:
- Hiểu rồi! Cô sợ mai mốt vào bệnh viện bị mổ nhầm bên nên xăm cho ê kíp mổ đỡ phải xin lỗi rồi rút kinh nghiệm về sau chứ gì!
- Bác thông minh ghê! Chưa hết, xong rồi bác lật em lại rồi xăm tiếp ở chân phải dòng chữ “chân trái nếu nằm sấp”, ở chân trái dòng chữ “chân phải nếu nằm sấp”...
- Cẩn thận nhỉ. Nếu thế thì cô cũng nên xăm ở ngực, ở tai, ở bàn tay rồi bàn chân nữa chứ?
Khách hoan hỉ gật liền:
- Mông nữa! Cho em hai chữ “mông trái” và mông phải”!
Sau một ngày làm việc cật lực, thân hình cô khách kín mít chữ từ trên xuống dưới. Tưởng đã xong thì khách lại ngần ngừ:
- Bác ơi, còn một chỗ nữa... Chỗ này không xăm không được... Lỡ bác sĩ tưởng nó là... cái môi của em mà cắt nhầm là em hết ăn cơm!
Chủ tiệm xăm hiểu liền:
- Với trình độ bác sĩ bây giờ thì lo xa thế cũng phải. Nhưng nên xăm chữ gì bây giờ? Xăm thẳng tên thì sợ thô tục, vậy phải dùng chữ nào cho ai cũng hiểu đó là cái có người thích rước về nhưng cũng lắm người ghê tởm vì chuyên thải nước bẩn?
Nghe đến đó khách buột miệng:
- “Formosa”!

Theo Người già chuyện báo Người Đô Thị http://nguoidothi.vn/

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

BẠN ĐỂ Ý ĐẾN MÀU SẮC HỢP PHONG THỦY CHO XE HƠI, QUẦN ÁO, THẾ CÒN SƠN TƯỜNG?

Phong thủy là khái niệm rất quen thuộc trong thiết kế. Mục đích cuối cùng của phong thủy là nhằm tạo ra năng lượng tích cực, làm cho người sống ở đó cảm thấy vui vẻ, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn, sức khỏe tốt hơn. Đồng thời phong thủy cũng góp phần tạo nên sự hòa hợp giữa các thành viên cùng sống trong không gian đó.
Làm sao để xác định màu sơn tường hợp với phong thủy ? Bạn có thể tham khảo các bước dưới đây nhé.
Bước 1: Xác định cung mệnh của bạn dựa vào năm sinh. Bạn có thể tra cứu từ sách phong thủy, Internet hoặc Lịch vạn sự. Cung mệnh rất quan trọng trong việc xác định hướng nhà và màu sắc phù hợp.
Từ cung mệnh, bạn xác định ngũ hành của mệnh. Theo lý thuyết phong thủy Đông Phương, có năm hành cơ bản, thường gọi là ngũ hành:
·         Kim: Tượng trưng cho kim loại
·         Mộc: Tượng trưng cho cây
·         Thủy: Tượng trưng cho nước
·         Hỏa: Tượng trưng cho lửa
·         Thổ: Tượng trưng cho đất
Bước 2: Xác định màu sắc theo ngũ hành
Sau khi xác định được mệnh của mình thuộc hành gì, bạn có thể tìm hiểu màu sắc thuộc hành đó trong hình dưới đây.
Bước 3: Tương sinh và tương khắc theo ngũ hành
Tương sinh (mũi tên đen) có thể hiểu là hỗ trợ cho nhau còn tương khắc (mũi tên đỏ) là hạn chế và kìm hãm nhau.
Bước 4: Xác định các màu tốt và xấu cho mình
Nắm được tương sinh, tương khắc của ngũ hành, bạn chỉ cần chọn những màu thuộc tương sinh với hành của mình.
Bảng sau giúp bạn xác định màu theo ngũ hành. Màu hợp nhất là màu của hành tương sinh, kế đến là màu của cung mệnh. Màu của hành tương khắc tốt nhất là nên hạn chế.
Nếu cung mệnh của bạn là mệnh Kim thì màu tốt nhất là màu nâu, vàng, thứ nhì màu trắng xám. Hình tham khảo dưới đây là thiết kế phòng khách cho chủ nhà mệnh Kim.

Còn nếu bạn sinh năm mệnh Mộc thì màu hợp với bạn là màu xanh biển, đen hoặc màu xanh lá.

Năm sinh thuộc hành Thủy sẽ hợp các màu như trắng, xám, hoặc màu của chính cung mệnh (xanh biển, đen) như phòng khách dưới đây là một ví dụ.

Phòng ngủ của chủ nhà sinh năm mệnh Hỏa sẽ hợp với màu xanh lá hoặc màu đỏ, hồng, tím.


Và chủ nhà sinh năm mệnh Thổ sẽ được hỗ trợ bằng màu đỏ, hồng của hành Hỏa hay màu nâu hoặc vàng của hành Thổ.

THỎ-GẤU VÀ SÚNG (ngụ ngôn)

THỎ-GẤU VÀ SÚNG (ngụ ngôn)
Một Con thỏ tình cờ nhặt được một khẩu súng. Nó hí hửng xách súng đi tìm các loài thú khác để đe dọa.
Gặp Gấu đang ngồi ngủ trên cây, Thỏ chĩa súng và quát:
– Leo xuống ngay! Đi bộ là…yêu Rừng, mà mày nằm ngủ đấy à? Không xuống,tao bắn!
Gấu vốn sợ súng đành loay hoay tụt xuống. Thỏ được thể quát:
– Ngồi vào gốc cây! Không ngồi tao bắn.
Gấu miễn cưỡng ngồi vào gốc cây. Thỏ thích chí quát tiếp:
– Gấu, mày ị đi! Không là tao bắn.
Hết sức giận dữ nhưng không có cách nào thoát, Gấu đành cố rặn ra được mấy cục. Thỏ được nước lấn tới:
– Khu rừng này đẹp nhất hành tinh mà mày ị bừa bãi ra đó à!? Mày bốc ăn đi!
Đến thế này thì nhục quá. Gấu điên tiết nói liều:
– Thì mày bắn đi! Tao thà chết chứ không ăn!
Thỏ bóp cò, nhưng súng hết đạn. Thỏ đứng chết trân, sau đó lắp bắp:
– Đồng chí… ông Gấu ơi!
– Gì đấy?
– Để .. để đấy con … con ăn cho. Hu hu…!!!
Chính quyền được sinh ra từ nòng súng thì khi súng hết đạn, chính quyền phải chết một cách nhục nhã!"
(Hết trích.)
2. THỎ-GẤU VÀ SÚNG
Phiên bản 2
Hết sức giận dữ nhưng không có cách nào thoát, Gấu đành cố rặn ra được mấy cục. Thỏ được nước lấn tới:
– Khu rừng này đẹp nhất hành tinh mà mày ị bừa bãi ra đó à!? Mày bốc ăn đi!
Đến thế này thì nhục quá. Gấu điên tiết lắm nhưng sợ chết, nhỡ súng nó có đạn thì bùm một phát là xong. Gấu tuy to nhưng làm sao mà chọi lại được với viên đạn bé xíu. Vả lại, mối nhục này ta đành chịu đựng để củng cố đời con cháu, nhất định đời con cháu ta sẽ đòi được món nợ này cho ta. Nghĩ đoạn, gấu cúi xuống bốc cứt cho vào miệng chan hòa cùng nước mắt.
Thỏ vừa ngạc nhiên vừa sung sướng nên ngày càng cậy súng hung hăng, ngày nào cũng bắt nạt gấu và bắt gấu ị ra rồi ăn vào. Gấu ăn cứt ngày qua ngày, ban đầu còn chan nước mắt tủi nhục nhưng sau để có thể nuốt được Gấu tự an ủi mình, lừa dối mình “Cứt cũng không tệ lắm, thà ăn cứt còn hơn chết.”
Cho đến một ngày Gấu luôn mồm lẩm bẩm, “Cứt rất ngon. Cứt ngon hơn mật.”
Con cháu nhà Gấu được sinh ra thấy bố Gấu ăn cứt nên cũng tập ăn và quen từ bé nên chúng không hề biết đến sự khác biệt, phản kháng là gì và hài lòng với việc ăn cứt.
Thỏ chết đã lâu. Cái xác khô ngồi dựa vào gốc cây với khấu súng không có đạn trong tay được Gấu và con cháu tôn thờ mãi mãi.
3. THỎ-GẤU VÀ SÚNG ;)
Vương triều Thỏ được lập ra, cậy thế có súng, dù súng gỉ, bắt nhà Gấu lao động cực nhọc đóng thuế nuôi nhà Thỏ. Toàn bộ mật, hoa quả thu được trong khu rừng, nhà Gấu phải cống nộp hết. Gấu chỉ còn được ăn hoa quả đã hư thối và cứt của chính mình. Thế hệ này qua thế hệ khác. Vương triều Thỏ nối tiếp nhau nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu rừng. Mật và hoa màu dư thừa, Thỏ đem sang bán ở các khu rừng khác.
Vài lần Thỏ dắt Gấu trẻ theo để khuân vác, Gấu kinh ngạc nhìn thấy Gấu ở khu vườn bên cạnh bắt tay cười nói với Thỏ. Rồi đó, Gấu nhà ta lại thấy Gấu nhà người ngồi chung bàn, ăn mật, toàn kỳ hoa dị thảo thơm nứt mũi, cả rượu thịt ê chề. Gấu nhà ta vừa ngồi ăn cứt ở hiên trước vừa suy nghĩ lung lắm, thỉnh thoảng lén nhìn vào nhà. Nhưng dù vận động hết cả trí thông minh thì Gấu cũng không thể hiểu nổi tại sao Gấu bên này có thể ngang hàng với Thỏ và thấy Thỏ còn có phần khúm núm.
Chợt Gấu nghe giọng ồm ồm, "Này bạn, tại sao bạn lại ngồi đây? Và bạn ăn gì thế kia?" Nhìn lên, Gấu thấy một ông Thỏ khu rừng bên, Gấu rúm người sợ hãi, lắp bắp, "Dạ thưa, con ăn cứt." Thỏ rừng bên kêu lên, "Ối! Sao lại thế!?" Gấu nhà ta sụp xuống lạy Thỏ như tế sao, "Thưa ngài, con chỉ ăn thức ăn quen thuộc của con hằng ngày thôi ạ. Con tuyệt không dám đụng đến giọt mật nào. Xin ngài chứng giám cho!" Thỏ rừng bên quỳ xuống bên Gấu, đỡ Gấu đứng dậy, "Ôi không không." rồi dắt Gấu vào bếp, tự tay dọn ra bàn những thức mà cả đời Gấu và có lẽ cả đời bố mẹ Gấu cũng chẳng bao giờ được ăn.
Gấu rón rén chấm ngón tay vào bát mật đặt trước mặt, cho vào mồm. Vị ngọt và mùi thơm lan tỏa khắp miệng Gấu, chạy khắp ruột gan Gấu. Gấu lịm đi một lúc rồi cho cả hai tay vào bát mật rồi cho lên mồm, hục mặt vào bát mật mà uống lấy uống để. Được Thỏ rừng bên khuyến khích, Gấu ăn hết thức này đến thức khác trên bàn. Cửa bếp xịch mở, Thỏ nhà ta bước vào. Gấu sững người, chết giấc. Nhưng lạ kìa, Thỏ nhà ta giọng ngọt như bát mật, "Ôi, Gấu nhà em đây rồi! Lúc nãy tôi tìm cậu mãi để ăn cùng mà không thấy. Hóa ra là cậu đã kết được bạn ở đây. Cảm ơn anh Thỏ đã tiếp đãi bạn Gấu nhà tôi chu đáo nhé! Nào chúng ta cùng về thôi." Gấu nhà ta tiếc nuối những thức ăn còn lại trên bàn nhưng đành theo Thỏ ra về. Lòng đầy bối rối. Hôm nay quả là một ngày thật kỳ lạ.
Vừa về đến bìa rừng, Gấu bị đàn Thỏ làm nhiệm vụ canh gác đưa vào một phòng kín. Thỏ thay phiên nhau hỏi đi hỏi lại Thỏ rừng bên đã nói gì với Gấu? Cho Gấu ăn gì? Gấu đã nói gì với Thỏ rừng bên? Ngoài ra còn tiếp xúc với ai không? Gấu đã ăn những thức gì? Có giấu giếm thức gì đem về không? Gấu hoảng sợ, tường thuật nguyên văn sự việc không sót từ nào, không bỏ qua chi tiết nào.
Tám tháng sau, bố mẹ Gấu nhận được giấy báo Gấu bị bắt giam và tuyên án ba năm sáu tháng vì tội "tuyên truyền chống phá và làm xấu bộ mặt rừng ta."

FB Nguyen thi Bach Nga
Kili