MỘT CHUYẾN ĐI “ DÃ NGOẠI” NHỚ ĐỜI.
Cách đây ít ngày, qua nhiều chuyến di chuyển liên tục qua nhiều trạng thái thời tiết, ngoài Bắc thì trời vẫn se lạnh tới vùng nắng nóng Nha Trang, Phan Rang, Ninh Thuận rồi lại vòng lên Cao nguyên lạnh, khi quay xuống Thành phố thì tôi đột ngột lên cơn sốt, chắc do lúc tới Thành phố tôi đã tắm muộn, cơn sốt đã quật tôi xuống lúc 1 giờ sáng, nó đến rất nhanh khiến tôi chưa kịp phản ứng gì đã chìm lỉm trong nó, mồ hôi tuôn như tắm và tôi chìm vào trạng thái nóng bừng bừng bồng bềnh chao đảo miên man..
Tôi đã phải nằm bệt mất ba ngày trời và thật lạ là trong cơn sốt đó tôi đã nằm im và bỗng dưng như ký ức trôi ngược về khoảng thời gian vài ba mươi năm trước, nó rõ ràng như tôi vừa mới trải qua, từng chi tiết tới nỗi sau đó vài hôm mọi chuyện xưa cũ cứ hiện về liên tục trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm, những chuyện tưởng như tôi đã quên từ lâu rồi.
Lần đó là lần thứ hai tôi bị lên cơn sốt bất ngờ khi đang luồn sâu giữa rừng, lần đó cũng như lần trước tôi nghĩ chỉ quá thêm một chút nữa thôi thì tôi cũng nằm lại đó không thể trở về nổi nữa.
Thời điểm đó tôi nhớ là bắt đầu mùa mưa, mọi chuyện đánh đấm tạm gác lại lính tráng cả hai bên lo tránh mưa ướt nước sông suối, lũ dâng cao, lính lác chỉ lo tập trung củng cố hầm hào công sự và chui rúc dưới làn mưa xối xả không kịp vuốt mặt, mùa mưa là mùa đói rét của lính khi mọi con đường tiếp tế vận tải đều trở nên khó khăn gian khổ tới bội phần..
Mưa thì lính chiến tạm được nghỉ ngơi, nhưng lính vận tải và trinh sát thì lại vất vả.
Thời điểm đó thì khu vực biên giới Thái men theo lộ 59 từ Sakaeo lên tận Sisaket bên bạn gần như bỏ ngỏ, nhiều nơi bị mất hoàn toàn vào tay quân Polpot, ngày trước thì nhiều đơn vị chủ lực của ta, rồi những đơn vị công an vũ trang đã trấn giữ ở đó vô cùng gian khổ vì địa hình quá sâu, đèo cao vực sâu, rừng đại ngàn cộng thêm khí hậu thời tiết cực kỳ quái đản, mìn vô cùng nhiều cùng nạn sốt rét lên tới 100% quân số mắc phải, rất nhiều các anh đi trước đã hy sinh vì mìn và sốt rét chỉ vì đường ra quá xa xôi hiểm trở, mỗi khi mùa mưa tới thì chiến đấu ít nhưng thương tử vẫn cứ tăng lên đều đều chứ không hề giảm đi...
Khi các đơn vị bạn vào đó chốt giữ thì do quá gian khổ họ đã không trụ nổi nên đành phải rút ra và những nơi đó gần như bỏ ngỏ cho quân Polpot chiếm và mở rộng hậu cứ, các đơn vị bạn dù toàn người Cam họ cũng không chịu nổi sự gian khổ vì thời tiết và địa hình nơi đó khi thiếu thốn lương thực và thuốc men, quân Pot thì có lợi thế hơn là được viện trợ từ quan thầy qua đất Thái tới tận miệng, đầy đủ vũ khí và lương thực, thuốc men..chúng có lợi thế hơn rất nhiều và lớn mạnh từng ngày, chúng mở hẳn một con đường vận tải vũ khí lương thực theo lộ 56 về tận Biển Hồ để áp sát Phnompenh, ngày còn quân Tình nguyện chốt giữ thì có nằm mơ chúng cũng chả dám nghĩ tới việc đó chứ đừng nói là làm.
…
Đợt đó chúng tôi nhận nhiệm vụ trực tiếp đi một chuyến “picnic dã ngoại” quan sát, đánh giá tình hình cho rõ ràng cụ thể.
Đoàn đi có 15 người gồm có 10 lính đặc biệt của bạn và 5 anh em chúng tôi, chia hai đội, tôi trực tiếp chỉ huy đoàn.
Do dự tính hành trình sẽ kéo dài chừng 20 tới 25 ngày vì địa hình hành trình phức tạp, lại phải vừa đi vừa “vãn cảnh” nữa nên sẽ có một vài điểm tiếp liệu bí mật của phía bạn dự trù sẵn ( đó là nơi chôn sẵn lương thực và nước uống cùng đạn dược được đánh dấu trên bản đồ hành quân) nên lương thực mang theo chỉ là đồ khô, ăn sẵn nhưng lính bạn cẩn thận mang theo cả gạo và nồi niêu để nấu cơm, vũ khí thì ngoài trung liên, M79, mỗi người đều mang theo một AK74, một sung ngắn, 5 tới 7 lựu đan cùng cơ số đạn dược, máy móc lương thực.. nên mang vác rất nặng, thời tiết thì mới vào mùa mưa nên trời vẫn nắng nóng kinh khủng, di chuyển chậm chạp vừa một phần do địa hình một phần do khu vực mất kiểm soát, vừa đi vừa phải xoá dấu vết...
Khởi hành từ khu đầm lầy ngập mặn KaO, trên Koh Kong men theo dãy Bạch Đậu Khấu lên hướng Thmo Da rồi vòng theo lộ 55 sẽ có xe đón qua Pursat về Biển Hồ, một đơn vị khác thì xuất phát từ Kamrieng xuống…
Đi dã ngoại trên núi kiểu này thì tôi cũng đã từng đi vào mùa khô trên dãy Dangreck..”thơ mộng” lắm bà con ạ, như đi qua địa ngục vậy, lần này cũng là núi mà là là Kravanh, nó còn có tên là Bạch Đậu Khấu chắc phiên âm theo tiếng Hán.
Dãy núi này cao và hiểm trở thuộc hạng bậc nhất xứ Cam thơm, nằm sát biên giới với Thái, kéo dài suốt từ Koh Kong ( Cô Công) qua Kampongchunang, Pursat..qua tận Batdambang, có một nhánh chéo theo hướng Tây Bắc lên phía Kampongchunang hình thành lên dãy Ural cũng “khét tiếng” lắm, tuy nhiên thì dãy Bạch Đậu này có vẻ cây cối nhiều hơn dãy Dangreck, rất nhiều những cánh rừng gần như nguyên sơ, nguyên sinh, tôi có cảm tưởng như con người chưa đặt chân tới nơi này chứ đừng nói là chiến tranh đang diễn ra quanh đấy chỉ vài km đường chim bay.
Mới đầu thì 20 tới 25 ngày cho một chuyến “dã ngoại” này liệu có dư dả thời gian quá không? Nhớ lúc họp để săn sêu, búc vé cho chuyến đi ở Tà Keo trên đường về chỗ ở thấy chú Tư N có vẻ đăm chiêu tư lự, tôi hỏi nhỏ chú, đi gì mà tận hai mấy ngày vậy chú, con nghĩ quá lắm 15 ngày là tụi con xong việc thôi.., chú Tư quay nhìn tấm chiếu mới là thằng tôi rồi đủng đỉnh nói, ừ thì giãn giãn vậy cho bay dư thời gian xuống vịnh mà tắm biển ngắm gái chừng nào chán thì về, rồi chú vừa cười như mếu vừa lắc đầu nhìn tôi, cái nhìn như ngụ ý bảo còn non và xanh lắm con ạ...
Tới lúc bắt đầu vượt qua khu đầm lầy nước mặn khu vực Ka O thì tôi bắt đầu thấy choáng váng dù kinh nghiệm dã ngoại đầy mình, xung quanh toàn nước và muỗi nhưng không chỗ nào nước có thể uống được, toàn nước mặn bà con ạ, thậm chí lính bạn còn cảnh báo khu vực này còn có cả cá sấu nữa..cũng may là bắt đầu mùa mưa mưa liên tục không thì đúng là khốn thật.
Ban ngày thì nắng như đổ lửa nhưng chui rúc trong những cánh rừng ở đó như địa ngục vậy, có lúc đi cả buổi không thấy ánh nắng, rừng âm u nhưng rất nóng ai cũng mồ hôi như tắm, may là nhiều nơi không có mìn cũ gài lại, nhiều đoạn “viu” cũng khá thơ mộng, trời quang là nhìn rõ cả vùng biển phía vịnh Thái Lan, nước xanh ngắt, đêm còn thấy cả ánh đèn đóm của tàu bè qua lại.
…
Tới thung lũng Kaeo thì chúng tôi dừng lại lập “căn cứ” rồi chia nhóm, nhóm thì ở lại chốt trực máy, một nhóm đi tìm điểm tiếp liệu bên đất Thái, nhóm thì bám tìm vị trí theo dõi con đường mòn trong rừng chạy song song với con sông, khu vực tập kết hàng hoá của bọn Pot, đoạn này là thượng nguồn của con sông Metuok khu vực này vẫn là nước ngọt, tới Konlay nó mới bị nhiễm mặn và chảy qua Ka Ô ra biển theo cửa sông Kachang.
...
Tôi nhớ mang mang máng là tầm qua ngày thứ 11-12 gì đó, hôm đó chúng tôi tổ chức làm hai nhóm nhỏ, đi vòng theo sườn núi phía sông, một nhóm do anh Quân già chỉ huy dừng lại quan sát ở vị trí 1, còn nhóm hai gồm có tôi, anh Săm, anh Mi Ót, một anh nữa tôi không nhớ tên và anh Tân với thằng Thuỷ “đầu lâu”, đi men vòng theo eo núi sang sườn bên kia chỗ đó có bãi vận chuyển hàng thứ hai, trời hôm đó âm u và rất oi bức, sườn núi nơi đó thì rất dốc và thưa cây, hai điểm cách nhau chỉ vài trăm mét thôi mà phải chui rúc tới cả hơn tiếng đồng hồ mới tới qua tới, phải đi ngược lên trên rồi vòng xuống chứ phía dưới thì dốc dựng đứng không thể qua được, mồ hôi ai cũng như tắm, không khí đặc quánh tưởng như không thở nổi.
Vừa tới cái eo núi thì trời chuyển mưa, ngay gần biển nên tôi cảm giác như cơn mưa tới rất nhanh, vừa mới nắng đó mà thoắt cái trời râm rồi đen kịt mưa ầm ầm trút xuống, sấm sét đinh tai, nước chảy ầm ầm, quan sát thấy cái eo núi an toàn chúng tôi vội rút vào đó tìm chỗ trú ẩn, khe núi nhìn khá rậm, nhiều tảng ghềnh đá màu nâu sậm lởm chởm rất to, anh em không dám xuống giữa khe mà chỉ đứng bên rìa những ghềnh đá ngồi xuống bỏ tăng ra quấn vào đầu chịu trận, có lẽ do đang nóng và mưa bất chợt nên tôi bắt đầu thấy lạnh và gai gai người, nhìn thấy người tôi bốc khói nên anh Tân vội hỏi tôi, em sốt hả? Lúc đó tôi mới thấy cảm giác lạnh không phải do cơn mưa, tôi bảo anh Tân, chêt rồi, hình như em lại sốt rồi..
Lợi dụng trời ngớt ngớt mưa chút tôi bảo anh em, anh Tân và anh Săm dẫn anh em đi tiếp xuống phía dưới đi, em ngồi lại đây lát ngớt mưa thì em quay lại chỗ anh Quân, rồi tôi tháo cái bồng đựng đồ nghề linh tinh với lương khô đưa cho thằng Thuỷ đầu lâu bảo nó mang theo, tôi chỉ giữ lại hai khẩu sung với con dao găm, cây đèn bóp tay, cùng trái M67 vạch đỏ.. thằng Thuỷ còn đổi cho tôi tấm tăng của nó vì tấm tăng của tôi vừa rách vừa nhỏ..
Anh em đi được một lúc thì mưa to hơn, tôi quấn tấm tăng ngồi thu lu cạnh cái ghềnh đá chờ mưa tạnh, cơn sốt rét ập tới nhanh hơn tôi nghĩ khiến tôi không chịu nổi, đổ kềnh ra nằm im luôn, chỉ cố gắng kéo trùm được tấm tăng che vào mặt..
Tôi không nhớ mình mê man rồi ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ là tự nhiên choàng dậy vì nhiều tiếng động gì đó lào xào, nhìn xung quanh thì đã tối mịt, gió lào xào và tiếng nước chảy phía dưới, tôi vội móc cây đèn ra bóp nhẹ soi đồng hồ và giật mình, lúc đó tầm 1-2 giờ đêm gì đó, vậy là tôi đã nằm đó suốt từ buổi sáng..
Tỉnh dậy sau cơn sốt thật kinh khủng, đầu thì đau buốt, toàn thân cũng ê ẩm như vừa bị té ngã, cảm giác như khớp xương nào cũng đau, miệng thì đắng ngắt, mắt thì nhắm vào cũng thấy màu cam pha đỏ, trên đầu tiếng sấm vẫn đì đùng và chớp loe loé liên tục, không thể mở nổi mắt vì chói, rồi mưa tiếp tục đổ xuống, đang khát nước nên tôi ngửa mặt ra há miệng cho nước mưa đổ vào, cảm giác như uống cả lít nước mà vẫn không đã cơn khát, rồi tôi lại thiếp đi ngủ tiếp.
Tới lúc thấy người nóng ran và nhột nhột thì tôi lại giật mình choàng tỉnh lần nữa, nắng đã lên từ lúc nào, lũ kiến đã bắt đầu kéo từ đâu tới quanh tôi may cho tôi là không phải là lũ kiến ăn thịt, và những con mối đã kịp thời chui dưới đất lên và gặm tấm tăng tôi quấn quanh người.
Tôi vội vùng dậy, nhìn đồng hồ tầm tầm già buổi sáng, cỡ 10 giờ gì đó, ngồi nghỉ chút cho đỡ nặng đầu tôi bắt đầu cố ngồi dậy tháo tấm tăng quấn quanh người, cả người tôi như một con trâu vừa đằm bùn xong, toàn một màu đất đỏ do mưa bắn lên và đất những con mối tha lên, ở xứ đó thật lạ, rất nhiều lần tôi bị ngủ qua đêm dậy thấy mối từ đâu chui lên ăn quần áo mình, thậm chí nó còn đùn đất trùm cả cái báng sung bằng gỗ mà không gặm được thứ gỗ đã luộc qua dầu đó, nhưng sợ nhất là loài kiến ăn thịt, chúng trông không giống con kiến bình thường, mà giống giống kiến bù nhọt nhưng cái đầu to hơn, thân hình cũng đen bóng như kiến bù nhọt bò rất chậm tôi nghe lính bạn nói nó cũng giống loài bù nhọt cắn cũng buốt như ong đốt kiểu kiến bù nhọt, vết cắn có thể làm mủ nếu không rửa ngay, một con chuột hay con chim bị chêt nằm đó, chỉ chừng chưa tới hai giờ đồng hồ chỉ còn đúng bộ xương, các xương rời ra hết như đã phân huỷ xong, vì chúng ăn cả phần khớp xương nhìn rất ghê rợn, tôi chỉ thấy loài kiến này ở một vài nơi trên xứ đó, ở Việt Nam thì tôi chưa thấy.
Lần đầu gặp loại kiến đó tôi nhớ là ở trong đèo Đá, đường 56, các lính gác của bạn đụng ba lính trinh sát Pot, sau trận đấu sung chớp nhoáng thì một lính Pot bị hạ, lúc đó tầm 3-4 giờ sáng, tới 8 giờ tôi ra nơi đó kiểm tra, khi tới gần tên lính Pot tôi đã giật mình hoảng hồn, tên lính nằm úp mặt dưới đường, hai bàn tay và cả bộ mặt trơ xương trắng hếu trông y như một bộ xương đã phân huỷ, chỉ khác là xương đã phân huỷ có màu vàng hoặc trắng đục, đây thì xương phía khớp vẫn còn màu hồng nhưng sạch trơn, cảm giác như bị luộc róc hết thịt, nhìn tận mắt những con kiến đang bu vào cái xac mà tôi thấy nổi cả gai ốc, nhớ chuyện xương xẩu này lại nhớ tới thằng Thuỷ, anh Nam đặt biệt danh cho nó là Thuỷ “đầu lâu” vì thằng này khá buồn cười là đánh đấm thì rất lỳ, đêm hôm chui rúc nó cũng chả ngại gì, xương người nó không sợ mà chỉ sợ cái đầu sọ thôi, nhìn thấy là nổi gai ốc như tôi sợ sâu, mà lạ là chỉ sợ mỗi cái xương sọ, tôi nhớ một lần ở Samrong bọn tôi ở bên này cánh đồng, phía bên kia cánh đồng có một cái phum không có dân ở khu vực đó không an toàn nên anh em ít mò sang, rìa phum có rất nhiều cây lá lốt, một hôm chờ trời tối có trăng tôi rủ nó bò sang hái lá lốt, tôi bò trước tay trái ôm khẩu AK, vừa hái vừa phải nhìn quanh rồi dỏng tai nghe ngóng, nó lần mò bò sau cổ đeo cái túi là hai cái ống quần rách anh Lê khâu lại làm cái túi đựng đồ mỗi khi đi tăng gia bắt cá cua, hay hái rau dại, tay ôm lăm lăm khẩu sung, mắt láo liên trông rất tức cười.
Trời tối nên phải mò mẫm hái lá, tự nhiên tay tôi sờ thấy thứ gì đó tròn tròn như quả dừa, ban đầu tôi cũng tưởng là trái dừa rụng vì chỗ đó rất nhiều dừa và thốt nốt trồng xen kẽ nhau, nhưng sờ kỹ lại thấy có hai cái hốc rồi cái khoang mũi hình tam giác, lại thấy mấy cái răng… úi trời, bỏ mẹ rồi.. cái đầu sọ, không phải một cái mà gần như cả đống gần chục cái, lẫn lộn cả xương sống xương sườn lởm chởm có lẽ của lính Pot chứ không phải của dân vì khu vực đó trước có giao tranh rất nhiều trận, nhà cửa bị băn tan hoang hết, đất đai bị cày xới tung toé cả.. tôi thò tay nhấc nhấc một hai cái thử xem cái nào nặng rồi tôi quay lại nói thầm vào tai nó lúc này nó đang mải dòm trước ngó sau cảnh giới cho tôi hái lá, vì biết thằng này thích uống nước dừa, cầm quả dừa này về em ơi, tý đục ra uống nước.., nó hớn hở hỏi tôi dừa rụng hả anh, tôi bảo ừ.
Nó cầm cái đầu sọ khô loay hoay lần mò rồi bỗng nó hất cái uỵch ra rồi nó vừa nhổ phì phì vừa co chân đạp vào mông tôi vừa rít lên ui trời ơi anh lừa em..!! Rồi nó hất vội cả cái túi đeo ở cổ đựng lá lốt ra quay lưng chạy thục mạng về phía bên kia ruộng lúa ma, tôi vội quơ cái túi rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo nó, sợ nó la làng lên mà trong phum rủi có lũ Pot đang ở đó nó lại phụt cho quả B thì ngu luôn, nhảy qua cái mương nước ướt hết như chuột lụt tôi mới túm được nó ghì nó xuống tôi bảo im không nó băn bỏ me giờ..
Sau vụ đó nó giận tôi tới hai ngày.
Cậu Thuỷ này thì gia đình là Việt kiều Thái Lan, về nước chuyến đầu tiên năm 1960, chuyến đó ưu tiên nhiều người hoạt động cho Cách mạng trong đó có Cha của cậu Thuỷ, tới năm 68 mới sinh nó ở Việt Nam nhưng trong gia đình vẫn dạy nó nói tiếng Thái nên nó rành tiếng Thái lắm, ít tuổi hơn tôi nhưng nó vào học Thiếu sinh quân trước tôi nhưng vào trận thì sau tôi.
…
Quay lại vụ bị sốt nằm rừng một mình thì sau khi tỉnh dậy, người tôi đau nhừ, ướt đẫm toàn nước mưa và đất như con trâu vừa đầm dưới ruộng lên, tôi phải ngồi rất lâu mới lần mò lết xuống dưới cái lòng khe nơi có dòng nước đục ngầu đang chảy, tìm khe đá to tôi ngồi vào giữa dìm mình xuống vừa uống nước vừa rũ cho sạch bùn đất, xong tôi phải lần mò lên trên ngay tránh bị hoa mắt run chân lộn nhào xuống nước rồi chìm luôn như nhiều anh sau sốt từng bị, bò ngay lên chỗ cao phòng có xỉu thì đỡ bị nước cuốn đi, tôi nằm thở mà mắt nhắm tịt không thể mở nổi vì cứ sốt xong là tôi bị chói mắt không thể mở mắt nổi, tôi lấy tấm tăng quấn trùm lên người rồi nằm im lấy sức, rồi đau đầu quá lại ngủ thiếp đi người quận tròn co quắp như con cún nằm trong ổ rơm, đang lơ mơ thì lại nghe rào rào trời lại đổ mưa tiếp, lại co quắp chịu trận vì hé mắt thấy xung quanh tối om rồi, trời tối tôi đành nằm lại đó vì đang yếu không dám cắt rừng về một mình, tìm chỗ khuất nằm thì sợ có lũ chạy không kịp, mà cứ nằm phơi mạng trên ghềnh đá thì xui xui gặp mấy thằng trinh sát Pot thì cũng toi, hang hốc tránh mưa chỗ đó thì không có, cây to cũng không, chỉ có những lùm bụi rậm rịt toàn gai là gai..thôi đành kệ tới sáng rồi tính, cả đêm ngủ chập chờn, nơi này khí hậu thật khắc nghiệt, ngày thì nắng nóng tới đêm thì gió từ biển thổi lên ù ù lạnh run cầm cập từng cơn, không tài nào ngủ nổi nữa.. ôm chặt cây sung, và bẻ ngàm khoá chốt trái lựu đạn bỏ túi áo ngực tôi đành quấn tấm tăng co quắp chờ trời sáng...
Cả đêm thấp thỏm tai luôn phải dỏng lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, xem có thấy anh em tìm không.. cuối cùng thì trời cũng sáng mờ mờ...
Do đã sốt rồi nên tôi biết mình bị sốt cách nhật, chừng hai ba ngày nó lại quật một trận nên tôi phải tranh thủ tìm đường quay về chỗ anh Quân ngay trong buổi sáng tránh tới chiều là có thể cơn sốt lại ghé thăm, dù người vẫn đau nhừ và rất chóng mặt hoa mắt miệng đắng ngắt, và bụng bắt đầu quặn lại vì cơn đói bắt đầu dày vò, khổ vậy, cứ sốt cách nhật xong là đói, thèm chua rồi thèm ngọt đủ thứ.. ngắt cơn thì ăn như chêt đói cái gì ăn được là ăn...
Do tôi chủ quan không nghĩ bị quật nặng thế này nên đã đưa hết đồ ăn cho thằng Thuỷ.., chỉ biết bò xuống khe uống tiếp một bụng nước đục ngầu rồi nằm vật ra thở, trời vẫn có vẻ âm u lắm tuy mưa đã tạnh
Tôi bắt đầu gắng sức bò lên sườn cao của bờ khe để quan sát xung quanh tìm đường, xứ này rất lạ mùa khô thì nhiều cánh rừng xơ xác cháy vàng nhìn rất tiêu điều, nhưng có mưa xuống chỉ một hai ngày mọi thứ thay đổi rất nhanh, cây cối lại đua nhau xanh um, có khi chỉ hai ba ngày là đã không thể nhận ra nơi mình vừa đi qua ba bữa trước rồi..
Khoác cây sung vào trước ngực tôi bắt đầu lần mò tìm lối leo lên..bỗng dưng trong tiếng gió lào xào, tiếng chim rừng râm ran tai tôi thoảng nghe có tiếng gì như tiếng người ho và nói chuyện, rồi cả tiếng cười tiếng nói như của đàn bà lanh lảnh.., chẳng lẽ mình bị ảo thanh sao? Chẳng lẽ anh em đi tìm lại ngang nhiên như vậy?
Tôi dừng lại đứng im dỏng tai nghe kỹ lại và xác định hướng âm thanh đó, đúng là có tiếng người thật, tôi thận trọng rúc vào một bụi cây rậm và nhẹ nhàng bám vào thân cây nhích dần lên, vừa lên tới gần mép khe chỗ thưa cây và đủ tầm nhìn về hướng tôi nghe có tiếng người, một cảm giác người run lên bần bật không phải vì sợ, mà nó giống như biết mình sẽ chêt nhưng không biết sẽ chêt như thế nào và theo kiểu gì...
Trước mắt tôi là một sườn núi trải dài ngoằn ngoèo một đoàn lính như một “con rắn” khổng lồ màu quân phục vải fin xanh rì mới được viện trợ của lính Pot, chứ không phải là anh em tôi, có cả từng tốp rằn ri loang lổ của bọn Para và Srayka.., do lúc này bọn Srayka ( tàn quân LonNon cũ) đã hợp nhất với lũ Polpot tập trung đánh chính quyền mới theo lệnh quan thầy, ước tính tới cỡ cả một tiểu đoàn đủ đang vận tải hàng hoá từ phía dưới thung lũng lên, cả lính chiến đấu mang vũ khí hộ tống đi lẫn lộn với lính vận tải, những tên lính Pot to khoẻ vác và đeo những cái ba lô to đùng hoặc những thùng đạn, mìn lầm lũi bước như những con lạc đà, tôi ngửi trong gió thấy rõ cả cái mùi mồ hôi khét lẹt của chúng thoảng tới..,có một tốp cả trai lẫn gái đang dừng nghỉ ngay phía trên đầu cái khe tôi nằm cách chỉ chừng trăm mấy chục mét, tôi thấy rõ chúng như đang dừng lại ăn uống gì đó, vừa hút thuốc nhả khói vừa trêu đùa chọc ghẹo nhau chí choé thỉnh thoảng chúng ré lên cười rất to chẳng cần giữ bí mật vì chúng biết đó là khu vực an toàn do chúng kiểm soát...
Hoá ra có một con đường mòn nhỏ ngay phía trên cái khe tôi trú ẩn mà chúng tôi hôm trước chưa phát hiện ra, không biết hôm qua chúng có đi qua không nữa, tôi rùng mình nghĩ tới cảnh một tên nào đó vô tình soi thấy tôi đang nằm co ro phơi nắng ở khe nước thì thôi.., chúng vồ bất ngờ tôi thì đang khò khò làm sao mà đủ tỉnh táo mà rút chốt lựu đan tự xử nổi, để nó tóm sống thì thôi..còn gì nữa đâu mà khóc với sầu hả bà con...
Đoàn vận tải đó đi qua được chừng một giờ đồng hồ thì trời bắt đầu hửng hửng nắng, lại một đoàn khác đi sau nữa tôi chỉ biết ngồi im mà nhìn chúng đi qua, chúng đi qua rồi cũng vẫn phải nấp kỹ đề phòng có những nhóm chốt đường vẫn nằm im đâu đó, mình mà lổm ngổm chui ra mò mẫm mà chúng tia thấy được thì tàn canh gió lạnh, thành kính phân ưu luôn chứ không giỡn đâu.
Vậy là tôi phải nằm lại cái khe đó, tiếp tục nghe ngóng tín hiệu lạ nào đó của anh em đi tìm, thật may mắn là đến chiều và đêm hôm đó cơn sốt không quay lại ghé thăm mà thay vào đó là cảm giác hồi hộp bất an vì không thấy dấu hiệu anh em đi tìm lại chưa tìm ra cách nào rút cho êm, rồi đói nữa, đói cồn cào...
Tới đêm muộn chừng 1-2h tôi bắt đầu lần mò lên cái chỗ đoạn đường mà tôi thấy bọn lính vận tải hôm nay dừng lại ăn uống, kiểu gì cũng có cơm thừa rơi lại đó, bọn lính Pot này khá duy tâm tôi gặp chúng ăn cơm và bẻ nắm cơm ra để dưới đất giống như kiểu cúng “ma tà “ hay Thần linh gì đó mà nhiều người đi rừng vẫn hay làm ..
Lên tới con đường mòn đó tôi mới thấy rõ con đường rộng chừng 70-80cm nhưng rất rõ rệt, chứng tỏ chúng qua đây rất nhiều, tôi cúi thấp xuống bắt đầu lần mò tìm trên mặt đất, ngoài những mẩu cơm thừa chưa bị chuột rừng ăn mất đúng như tôi đoán, có một nắm cơm trắng bẻ đôi còn nguyên lại còn cả một miếng thịt mỡ ba chỉ bên trên nữa để rất ngay ngắn trên một miếng lá thốt nốt đan chéo qua chéo lại cứ như chúng để phần cho tôi vậy, tôi chắp tay xin “cô hồn” chêt nhường cho tôi là cô hồn sống ăn nhé rồi bứng luôn nắm cơm, mừng quá.., bọn lính Pot hay đùm cơm kiểu lá thốt nốt đan qua đan lại phần thừa túm lại bên trên nhìn rất ngon, kiến rừng bu đen, nhưng không sao tôi thu lượm thêm ít cơm rơi, nhặt luôn cả những miếng da bì có dính lông lũ lính Pot không ăn mà nhằn ra thổi cho kiến đi bớt, đùm hết vào tấm tăng treo lên cổ rồi ôm sung cẩn thận bò lùi xuống dưới, chui vào cái khe trú ẩn tôi ngồi nhai cơm, phải công nhận cơm của lính Pot ngon và xịn hơn cơm của lính ta nhiều, cơm trắng và thơm phần ăn của chúng to đùng chứ không ít xíu như của chúng tôi, gạo Thái hay nước nào đó viện trợ, trắng thơm và dẻo, tôi ăn một nửa nắm cơm và vài mẩu cơm nữa rồi gói kỹ lại vào tấm tăng, quấn lại quanh cổ rồi bắt đầu lần mò men theo lối mấy bữa trước anh em đi qua để quay lại chỗ anh Quân, vừa di chuyển vừa căng tai nghe ngóng.. địa hình có thay đổi do mưa đất nhão nên đi trong đêm rất khó, đang lần mò tìm đường đi chợt tôi giật mình, có mùi thuốc lá rất thơm thoảng trong gió thoáng qua.., hỏng rồi, bọn chốt đường đang quanh quẩn đâu đây, anh em tôi hút thuốc rê khét lẹt chứ không có thứ thuốc thơm đó, và đêm ở rừng có hút cũng không dám nhả khói kiểu vậy, tôi phải quay lại khe, bình thường thì nếu khoẻ mạnh tôi vẫn qua mặt được chúng và rút êm ngay, nhưng người đang yếu rủi lỡ mà lộ một cái thì ảnh hưởng tới cả đoàn ngay khi chúng đánh hơi thấy và tổ chức phục kích hay lùng sục thì rất mệt, nó thấy mình là nó xơi ngay, nó săn hơn săn chuột, còn mình thấy nó thì không được phép xơi nó nếu chưa bị lộ đó là luật bắt buộc đầu tiên của công tác trinh sát an toàn, gặp một hai thằng lẻ tẻ bất ngờ cực chẳng đã mới phải xử bằng “độp”, còn xơi bằng dao được là tốt nhất, xong còn phải giấu xac cho thật kỹ, xoá dấu vết rồi rút thật êm thật nhanh chứ để lộ thì hỏng chuyện hết, đã phải tránh nó rồi còn phải xoá dấu vết xâm nhập nữa mới khổ..
Tôi quyết định tụt xuống khe đi theo khe xuống phía dưới sâu hơn rồi tìm đường cắt sang bên trái tránh xa bọn gác đường phía trên, nhưng xui là cái khe càng xuống càng rậm rạp, buổi tối không dám dùng đèn không thể nhìn thấy gì, bóng đêm đặc quánh, ban ngày còn tối nói gì ban đêm, trời thì lạnh kinh khủng mà mồ hôi tôi ướt đẫm, vừa đi tôi vẫn vừa phải lần mò vặn chéo những cây nhỏ với nhau để đánh dấu, tôi hay dùng cách đánh dấu vậy chứ không “bẻ cò” vì bẻ cò dễ lộ hơn, “bẻ cò” là thuật ngữ của lính trinh sát luồn sâu hoặc dẫn đường, họ đánh dấu đường bằng cách bẻ những cây nhỏ ở tầm mắt quan sát tránh đi lạc hoặc cho người đi sau đi theo.., tới một cái ghềnh đá to và gần như dựng đứng thì tôi phải dừng lại, không thể chui rúc được nữa tôi tìm chỗ ẩn lại chờ trời sáng thì đi tiếp, không dám ngủ sợ ngủ quên tôi phải thức xua muỗi, và nghe ngóng động tĩnh xung quanh, trời vừa rạng đông lờ mờ đủ quan sát được xung quanh thì tôi mới giật mình, ngay cách tôi chừng vài mét có một con kỳ đà cỡ chừng hơn chục ký, nó nằm im đầu ngóc lên nghiêng ngó nhìn tôi cái lưỡi như lưỡi rắn ngo ngoe trước miệng, thấy động nhẹ phía xa nữa, thêm con nữa nhưng nhỏ hơn, khe nước thường có lũ này sống có lẽ chúng đang chờ con mồi là tôi ngỏm để chúng bốc cốt, tôi thì bắt con này rồi nhưng chỉ dám ăn một hai lần vì quá đói thôi, nay mà gặp anh em tôi thì lại có cái cải thiện, tôi thì nhìn nó đầu nghĩ tới mấy cái xiên bi bi kiu mà anh Lê ngồi nướng thơm phức, rồi nghĩ tới hai cái hòn dái nó mà anh Thiện cho thằng Luận với thằng Sơn đầu bẹp nuốt chữa ho hen.. nó thì nhìn tôi chắc đầu nó cũng đang nghĩ tới món su si tươi rói chấm mù tạt..
Ở dưới khe sâu này thì an toàn hơn phía trên, mưa cũng đỡ hơn vì những tán cây dại thành lùm bụi trùm ra ngoài, phía dưới rất kín tuy nhiều muỗi tý thôi, chỗ này thấp hủm hẳn xuống tối có đốt đống lửa nhỏ cũng chả sợ lộ.
Tôi ngồi im nghỉ và thở cố quan sát hướng bên trái, mồ hôi tôi lại toát ra và cảm giác gai gai trong người dâng lên, cảm giác báo hiệu cơn sốt sắp tới..
Tôi cố gắng bò lên sườn khe phía trái để quan sát định hướng và tìm cách để thoát khỏi nơi này, ở phía dưới này thì vừa cây rậm lại vừa xa con đường mòn bên trên có thể bò ban ngày không sợ bị lộ…
Trời sáng hẳn, nắng bắt đầu lên và cái lạnh cũng bớt đi chim chóc bắt đầu kêu ầm ĩ, cảm thấy cơn sốt đã bắt đầu tới, thường thì hay vào giấc chiều, nhưng ngày hôm quá nó không tới nên hôm nay tôi biết nó sẽ đến sớm hơn, loay hoay mãi tôi mới tìm được cái cây có nhiều chạc tôi leo lên ngồi tựa lưng vào thân hai chân gác chéo nhau trên hai cái nhánh cây, cởi tấm tăng quấn quanh thân cây vòng qua bụng đề phòng rơi xuống đất, buộc lại dây giày cẩn thận, ôm túm lá thốt nốt gói chỗ cơm thừa vào lòng có sống thì còn có cái mà ăn lấy sức, nó rớt mất lại uống nước suối thì nhục nữa.., chỗ đó thì chẳng cao lắm nhưng tôi chẳng còn sức lực mà có thể trèo cao hơn nữa, đề phòng nằm dưới thấp sốt mê man thì mấy ông nội kỳ đà kia mò tới tưởng su si bày sẵn rồi xơi cho nóng cho tươi thôi, ngỏm rồi thì mời các anh xơi, em chả giữ làm gì, chỉ sợ chưa ngỏm các anh đớp mà miệng các anh ăn toàn đồ bẩn, xac thối rồi nhiễm trùng cho em thì khốn nữa, chứ chả phải sợ phải buộc lại có chêt anh em còn tìm thấy xac, tôi không quan trọng chuyện đó, đã “thăng” rồi thì chêt ở đâu chêt thế nào còn hay mất xac không quan trọng nữa, nhưng mắc cười là mỗi lần cận kề lưỡi hái thì tôi lại hay buộc lại dây giày cẩn thận, đặng qua đó có cái mà mang vì tôi quen mang giày từ nhỏ, chỉ cần mỗi vậy thôi quần áo lành lặn thì tốt mà rách rưới cũng chả sao…
Cơn sốt lần này tới không mạnh như hôm trước, có lẽ do hoàn cảnh hay gì đó mà tôi cũng không rõ nhưng tôi thấy vài lần là đang đi đường hay chui rúc ở rừng có bị sốt cũng ít nặng ít mê man bệt lệt như ở hầm hay ở nhà, mọi giác quan dù sốt vẫn phải căng lên mà hoạt động nên hình như cơn sốt cũng đỡ đi, nhưng nếu như cơ thể quá yếu rồi thì.., tôi từng nhìn thấy những bộ xương, cả lính ta, cả lính bạn, cả lính Pot cả người dân đổ gục co quắp trong rừng dưới những gốc cây hoặc cạnh những bờ suối, lèn đá..có lẽ cơn sốt đã quật ngã thân xac họ và lặng lẽ nhấc linh hồn họ sang một thế giới khác rồi..
Thời điểm đó và cho tới tận giờ rất nhiều lần tôi cận kề ranh giới cuối cùng của sự sống cái chêt..nên dường như chẳng còn thấy sợ chuyện đó nữa, có sinh thì ắt có tử thôi.., nếu đã tới “số” rồi thì tránh sao được, cứ thoải mái vui vẻ đón nhận thôi, anh em tôi hay đùa nhau qua “bển” sướng hơn đó, tụi mày thấy có thằng nào qua đó mà còn thèm quay về đây không.
Tôi cứ nằm vậy lơ mơ, lúc tỉnh lúc ngủ quên rồi lại choàng tỉnh vì nắng nóng.., tới khi cảm thấy đỡ đỡ giật rồi thì tôi bắt đầu lóp ngóp nhấc tay nhấc chân đã tê cứng lên vận động từng chút, việc đầu tiên là phải bò xuống uống nước rồi ngồi thở, sau đó bỏ túm cơm ra cố ăn lấy sức dù chẳng cảm thấy mùi vị gì cũng phải cố mà nuốt, cơm đã có vẻ nhớt nhớt tuy không ngửi thấy mùi chua thiu nhưng nhai trong miệng tôi cảm giác nó đã chớm thiu hỏng rồi, tôi phải ráng ăn hết vì không để được nữa, còn vài miếng da lợn tôi bỏ túi áo cẩn thận dành bữa sau, trời đã ngả ngả chiều một màu mây sầm sậm gió mạnh hơn chút tôi biết sắp sửa mưa nữa rồi, trời cứu rồi.., mưa xuống thì tranh thủ tiếng mưa gió di chuyển nhanh không cần xoá dấu vết, thế nhưng cơn mưa rất lớn hơn tôi nghĩ nước bắt đầu chảy theo sườn đất mỗi lúc một mạnh, áng chừng khó vượt qua được cái sườn này nếu mưa to vậy tôi lại phải lần mò quay lại khe lúc trước vừa dời đi tìm một cây cao ở sườn khe tôi leo lên đậu ở đó trùm tăng ngồi im chờ mưa ngớt..
Quãng đường quay lại chỗ anh em chỉ có vài trăm mét thôi mà lúc mưa gió lại ốm yếu cảm giác nó xa thăm thẳm như đường về quê Mẹ vậy.
Mưa chưa ngớt thì trời sập tối rất nhanh, tôi oải quá khi nghĩ không khéo lại phải nằm đây ngày nữa, thôi cứ kệ đậu cành cây nghỉ mệt cho khoẻ chút rồi đêm ráng mò về..
Đang suy tính nghĩ ngợi thì đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh lạ phát ra phía trên khe nước, tiếng của chim bìm bịp..dù mưa gió lào xào nhưng tôi vẫn nghe rõ, tôi mừng muốn rơi nước mắt vội vàng tru mỏ ụp ụp ụppp theo, tiếng chim phía trên bỗng im giữa chừng rồi lại cất lên cóc ụp, cóc ụp hai tiếng, tôi cóc ụp lại ba tiếng rồi nhanh chóng tụt xuống khỏi cây trườn xuống phía dưới khe rúc thật nhanh vào sâu trong những cái lùm rộng, mở khoá an toàn hướng nòng sung ra ngoài nín thở chờ, lại tiếng tắc kè kêu ngắt quãng..đúng anh Săm rồi, anh hay kêu tiếng của con tắc kè già tắc cụ..u..u, tôi gọi khẽ anh Săm ơi, tôi nghe tiếng anh thưa ngay phía trước mặt, tụi anh qua đây em ơi..
Rồi loạt soạt..hai ba bóng đen lổm ngổm tụt từ phía trên xuống, anh Săm ôm tôi, anh Búc Mun thì hỏi tôi có đói không, có bị thương không, còn thằng Thuỷ đầu lâu thì ôm tôi rồi sụt sịt mũi dãi..sao anh không quay lại lại chui sâu xuống dưới này, anh em lần mò tìm anh từ sáng quanh quần ở phía trên…
Sở dĩ tôi biết anh em vì hai ba đêm nằm đó tôi không hề nghe tiếng bìm bịp kêu, lũ lính Pot cũng hay giả tiếng thú nhưng là tiếng chó rừng tóoc tóoc..cơ, mới nghe tiếng bìm bịp thì tôi đoán anh em nhưng chưa dám tin hẳn, báo hai trả ba ( như bắn sung tìm nhau hai phát trả ba phát cộng là 5..đại loại vậy) thì đúng anh em rồi, lại nghe thêm tiếng tắc kè già của anh Săm nữa..
Trong lúc lóp ngóp ở khe tôi vẫn nghĩ sao anh em không quay lại tìm? Và cũng tự đặt ra nhiều giả thiết trong đầu, có thể bị lộ nên phải ém lại, hoặc anh em vẫn đang lần mò tìm nên tôi mới vặn cây đánh dấu cho anh em biết..
Thôi, số tôi vẫn còn xuân, sổ hộ nghèo thì có nhưng không có ba bích nên chưa tới lượt.
Sau về rồi mới biết đầu đuôi.
Sau khi tôi nằm lại thì anh Tân, anh Săm dẫn anh em đi tiếp xuống phía dưới nơi có bãi thuyền chở hàng, phía đó có cả đơn vị vận tải của chúng rồi chúng chuyển hàng đi, anh em phải ém lại đó hai ngày để “cân kẹo” chúng tôi hay gọi vui vậy khi trinh sát mục tiêu, tới lúc tính rút lại phát hiện ra một nhánh vận tải hướng bên kia, lại phải vòng rộng ra quan sát…anh em thì nghĩ tôi chỉ sốt nhẹ xong là tự vòng quay lại vì đoạn đường quay lại đó ngắn thôi, tới khi về “cứ” thì mới biết tôi chưa về, vội đổ đi tìm và lùng sục, anh Quân già rít lên chửi các anh kia, sống thấy người, chêt thấy xac, dù một mảnh quần áo nó cũng phải mang nó về…
Khi quay lại khe chỗ tôi nằm lùng sục thì không thấy, các anh mò mẫm cả đêm tối tìm dấu vết, các anh đã nghĩ tôi bị nước cuốn, tới khi anh Săm phát hiện ra dấu cây vặn thì đoán tôi còn sống và có thể rút xuống dưới sâu để tìm chỗ ẩn, có thể tôi chưa chêt mà chỉ yếu quá không đi nổi thôi, các anh chỉ dám lần mò tìm từng chút một vì ngay phía trên con đường mòn có tới ba tổ chốt đường tụm lại chứ không phải chỉ vài tên…may anh Săm đã phán đoán đúng.
….
Chuyện đã vài mươi năm rồi bỗng dưng nó lại hiện lên thật rõ ràng trong đầu tôi, dù trước đây có vài lần tôi tính sẽ viết lại nhưng cứ nhớ nhớ quên quên không thể nhớ rõ nổi, bỗng dưng chẳng hiểu sao nhờ cơn sốt mà tôi nằm im rồi lại nhớ lại rất rõ ràng.
Khá là lạ lùng…
Cuối tuần có chút chuyện ăn mày dĩ vãng lan man hầu bà con nhé, già rồi lẩm cẩm viết lại không được hay mong bà con hoan hỷ, chúc mọi người cuối tuần và nghỉ lễ vui vẻ ạ.
❤️❤️❤️