Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2025

Nguyễn Thùy Dương: NHỮNG LỀ LỐI PHƯƠNG NAM ĐÃ MẤT

NHỮNG LỀ LỐI PHƯƠNG NAM ĐÃ MẤT

Sau sự kiện thằng cháu tôi sáng tác ra câu chuyện bị bắt cóc gây rúng động dư luận. Tôi phiền lòng và suy nghĩ miết dù có thể ngoài kia người ta đã quên nó đi. Tiếp đó lại tới chuyện cô gái bên Nhã Nam mất tích mấy ngày; rồi con bé con bên phía quận 9 cũ bỏ đi mất khiến cha mẹ đau lòng tá hỏa, ngày trở về con bé vui vẻ bình thường. Phải nhìn nhận đó là sự phóng túng mất dạy, ích kỷ và thiếu tôn trong ngay cả người nhà của chúng chứ khoan bàn tới xã hội ngoài kia.

Tôi đọc sách, sách miền Nam trước năm 1975, của nhiều tác giả từ Bình Nguyên Lộc, Nguyễn Chánh Sắt, Lê Văn Trương.....đến cụ Hồ Biểu Chánh đều có một chi tiết, chi tiết rất nhỏ nhưng so với xã hội ngày nay đó là một việc lớn lao. Đi thưa về trình, làm gì cũng sợ cha mẹ trông ngóng, lo lắng. Người trẻ ngày nay cho việc đi dọc về ngang đó là tự do. Ông bà nào bắt bẻ chuyện đi thưa về trình sẽ bị coi là khó khăn, cổ lỗ xỉ. Mẹ chồng nhắc chuyện dâu con đi đâu cũng không nói một tiếng, chừng nào về cũng không báo để biết mà chừa cơm sẽ được lên mạng xã hội ngồi hoặc vô mấy group ghét mẹ chồng làm đề tài. 

Sự dễ dãi lên ngôi, lề lối dần mất hết.

Hội nhập và văn hóa mở tràn vào khiến văn hóa bản địa phải gồng mình hứng đỡ. Lỗi của định hướng giáo dục không cần bàn cãi thêm. Ở đây, tôi muốn nói tới giáo dục gia đình. 

Một gia đình miền Nam thì giáo dục đầu tiên là thưa hỏi, khoanh tay, cúi đầu và tiếng dạ. Khác với miền Bắc khi gặp người lớn sẽ nói "con chào bác. con chào chú, con chào ông bà" thì miền Nam là "Dạ con thưa chú", "dạ con thưa cha/mẹ con đi học". Chữ thưa ở miền Nam trong ngữ cảnh này ngoài là lời chào xã giao, lời thông báo và sự kính trọng người đối diện. Từ bao giờ những người trẻ miền Nam tự lược bớt sự tôn trọng đó? Từ bao giờ tụi nhỏ nghĩ rằng chữ “thưa” quê mùa hơn chữ “chào”. Như vậy khi muốn xóa bỏ một văn hóa đẹp, người ta chỉ cần lên đồng hàng loạt rằng nó quê, nó lỗi thời là xong.

Phải chăng từ khi cha mẹ coi đó cũng chỉ là tiếng nói, cũng chỉ là một câu xã giao, coi đó là chuyện làm khó dễ trẻ con, coi đó là thiếu cởi mở. Rồi một ngày những lề lối đó không còn khi con trẻ chỏ mỏ hay rống họng lên cãi tay đôi với cha mẹ, khi những cái tát vung vào đấng sinh thành, khi những đòi hỏi trở nên quá quắt lúc đó sợ rằng người ta vẫn không nhận ra tất cả bắt nguồn từ những lần cha mẹ chậc lưỡi bỏ qua. Con không tôn trọng cha mẹ thì làm sao cháu tôn trọng ông bà. Gia đình trên dưới rối loạn thì làm sao có nhân tố tốt cho xã hội?

Giáo dưỡng từ những điều nhỏ nhất. Giáo dục gia đình là nền móng cho giáo dục xã hội.

Hình như lâu lắm rồi tôi không còn thấy những người đàn ông trụ cột gia đình đốt nhang bàn thờ ông bà vào buổi sáng và đứa con cháu nhỏ trong nhà sẽ đốt nhang vào buổi chiều tối tưởng nhớ ông bà. Một việc thường lệ trong nếp sống người miền Nam xưa. Tôi đi về những miền quê, có nhiều gia đình thậm chí không có bàn thờ ông bà với lý do nhà chính(nhà thờ) có thờ rồi; hoặc dĩ là thằng út ăn của nhiều hơn thì nó thờ. Những đứa trẻ sanh ra và lớn lên trong một gia đình không thờ ông bà, không nề nếp, chỉ biết của cải tài sản sẽ như thế nào? Khác hoàn toàn với những năm 2000 đổ về trước, người nào lập gia thất ra riêng có ăn của hay không trong nhà đều có bàn thờ ông bà.

Có mấy mươi năm đâu mà cái thứ văn hóa người trọng người, ăn nói đàng hoàng, trình thưa dậm dạ, phụng thờ tổ tiên nhớ ơn hiền thánh dần trở thành chuyện quý hiếm đến vậy.

Thời đi học, tôi đọc những tác phẩm miền Bắc thời kháng Pháp, kháng Mỹ tôi uất giận cái nghịch cảnh do chế độ tạo ra cho người dân và xã hội.

Qua 30 tuổi, tôi đọc lại những tác phẩm của các tác giả miền Nam. Và tảng đá trong lòng tôi vỡ ra. Tôi đi qua một thời kỳ hầm hinh của tư duy thật sự. Dưới ngòi bút của những tác giả phương Nam văn chương khác biệt hẳn. Những lễ giáo, những nhân văn, những tình người, những hi vọng, những nhân quả đáo đầu chung hữu báo......sự tha thứ bỏ qua cho nhau ở cuối đoạn đường. Dĩ nhiên, văn học miền Bắc cũng nhóm Tự Lực Văn Đoàn nhưng tác phẩm và tác giả miền Nam hình như có phần nhỉnh hơn. Tôi nhận ra văn chương không chỉ để phê phán và chiến đấu, nó còn là giáo dục, là thầy thuốc của trí óc, là gìn giữ nhân tâm, bảo vệ văn hóa, thức tỉnh con người.

Đáng buồn thay là hiện nay rất khó để tìm đọc tác phẩm của các nhà văn nổi tiếng trước 1975 ở miền Nam. 

Sẽ có người nói đừng phân biệt văn hóa Nam - Bắc. Nhưng họ quên mất rằng giữ gìn văn hóa địa phương mới có thể  giữ được tính đa dạng văn hóa của một quốc gia. Và chính những điều đó mới khiến người ta lưu luyến quê hương, thương yêu đất nước. Quê hương đã không lưu luyến yêu thương thì nói yêu nước cũng chỉ là lời bỉ bôi đĩ miệng mà thôi. 

Mong rằng sau này sẽ được nghe nhiều em nhỏ nói tiếng miền Nam thưa ba mẹ mỗi khi đi học về thay vì chào. "Có phải đồng vai phải lứa đâu mà chào" là câu mà tôi đã nói với con gái khi nó chào tôi đi học.

- Nguyễn Thùy Dương -

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2025

FBK Bong Lau: TẠI SAO ÂU CHÂU CÓ DÂN CHỦ HƠN

 TẠI SAO ÂU CHÂU CÓ DÂN CHỦ HƠN

Khi còn đồn trú ở Trung Đông xạ thủ thích ngồi ăn chung với binh sỹ NATO hơn là Hoa Kỳ. Lý do là binh sỹ NATO có kiến thức chính trị cao hơn và họ biết lý do vì sao họ phải chiến đấu ở nơi nầy nơi kia. Còn binh sỹ Mỹ rất vui vẻ hồn nhiên và ít đặt câu hỏi tại sao họ phải đến đó. Sỹ quan Mỹ rất kỷ luật và rành về chuyên môn nhưng đa số mù mờ về chính trường thế giới. Có thể họ biết nhưng không bày tỏ vì quen nhận lịnh mà không đặt câu hỏi cấp trên.

Có lần ngồi ăn chung với một toán phi hành đoàn Chinook của Hòa Lan. Mình ngạc nhiên khi một anh cơ phi Chinook nói chuyện chính trị huyên thuyên lưu loát như một sinh viên đại học. Anh ta chống đối NATO dính vào cuộc chiến Trung Đông rồi móc điện thoại ra bấm bấm cho coi mấy bài gì đó trên internet để dẫn chứng. Đúng là một anh lính “phản động” nhưng rồi anh ta xách súng đứng lên đi bay với toán phi hành đoàn của anh. Mình rất thích phong cách tự do phát biểu của anh ấy mặc dù không đồng ý quan điểm.

Các nước Âu Châu nhứt là Bắc Âu có hệ thống cầm quyền dân chủ hơn Hoa Kỳ nhiều lần. Trước tiên họ không có hai chính đảng thao túng chính trường như Cộng Hòa và Dân Chủ của Mỹ mà có nhiều đảng để người dân có nhiều lựa chọn hơn. Thành phần cực đoan tả và hữu ở Âu Châu cũng có nhưng tỷ số ít hơn so với Hoa Kỳ.

Khi Thủ Tướng Âu Châu được dân bầu để lãnh đạo quốc gia thì thủ tục chọn lựa nội các bắt buộc phải có sự tham dự của đảng đối lập do đó chính phủ phải thỏa hiệp làm việc với người khác chính kiến. Vì phải thỏa hiệp nên sự hợp tác thân thiện và họ đóng góp được nhiều thành quả cho quốc gia.

Trái lại Tổng Thống Mỹ khi đắc cử không bắt buộc thiết lập nội các gồm có người khác đảng và khác chính kiến mà chọn lựa bất cứ ai theo ý muốn của Tổng Thống. Một Tổng Thống Mỹ cực đoan thì sẽ đề cử nội các rập khuông với mình. Vì thế mới có hiện tượng là 2 chính đảng Mỹ Cộng Hòa và Dân Chủ chọn lọc nội các từ thái cực này qua đến thái cực khác. Khi cầm quyền thì họ tìm cách xóa bỏ tàn tích của đảng kia giống các triều đại thời Trung Cổ tìm cách tiêu diệt tàn tích của triều đại đi trước. Sự chia rẽ không thể tránh được vì phe này gây oán thù và phe đối lập kia sẽ trả thù.

Cách bầu cử Tổng Thống của Mỹ cũng rất phi dân chủ. Bởi vì bầu theo đại biểu. Hễ tiểu bang nào đạt đủ số đại biểu thì lấy hết tổng số đại biểu và số phiếu bầu của mỗi công dân đối lập coi như quăng vào thùng rác. Ví dụ California kỳ bầu cử nào đảng Dân Chủ cũng ôm hết các đại biểu nên số phiếu của Cộng Hòa có cũng như không và ngược lại các tiểu bang Cộng Hòa như Texas thì phiếu của Dân Chủ vô giá trị. Vì thế phiếu bầu của mỗi công dân Mỹ đã không có chức năng đại diện cho mỗi người dân. Hiện nay đang có hiện tượng phi dân chủ là cả 2 đảng tìm cách chia vùng để hốt phiếu có lợi cho phe mình. Đây là thể thức gian lận cao cấp của bất cứ đảng nào cầm quyền tiểu bang và sẽ trở nên thông lệ tồi tệ cho cả 2 đảng.

Ở Âu Châu mỗi lá phiếu sẽ được đếm và góp phần chọn lựa vị nguyên thủ quốc gia. Cách vận động bầu cử ở Âu Châu lành mạnh và lương thiện hơn ở Mỹ. Âu Châu có nhiều luật hơn cấm không cho đại công ty dùng tiền quyên tặng ứng cử viên để trốn thuế và cũng để mua ảnh hưởng cho quyền lợi của đại công ty. Giống trường hợp của nhà tỷ phú Elon Musk tặng ứng cử viên Donald Trump mấy trăm triệu đô la để đổi lại được quyền lực và quyền lợi kinh doanh. 

Cũng giống trường hợp các đại công ty dầu hỏa bơm tiền cho Cộng Hòa để có quyền lợi khoan dầu và kinh doanh, tương tự các tập đoàn bảo hiểm, y tế, thuốc tây, luật, thì bơm tiền cho Dân Chủ để được quyền lợi quyền lực cao hơn. Đây là một cách thức hối lộ tinh vi. Có thể nói đó là “nhà nước ngầm” của cả 2 đảng Cộng Hòa và Dân Chủ. Các nhà tài phiệt trọc phú dầu lửa, dịch vụ bảo hiểm, kỹ nghệ thuốc tây v.v. chính là những con cá sấu háu đói.

Ý thức chính trị và dân trí Âu Châu đồng đều và cao hơn dân Mỹ. Lý do là các nước Âu Châu nhỏ quây quần gần nhau nên công dân Âu Châu am tường về chính trị thế giới hơn vì nó trực tiếp liên quan đến họ. Về đối nội thì dân Âu Châu được các chính khách trình bày các chính sách chi tiết trung thực và báo chí loan tải cặn kẽ chớ không dùng báo chí TV để nói xấu nhau. Ngoài ra chính khách Mỹ đa số nói láo và mị dân còn người dân thì mù mờ dễ tin. Thuyết âm mưu là tuyệt chiêu của cả Dân Chủ lẫn Cộng Hòa để kiếm phiếu. Nực cười vì người Việt trong nước lại mê thuyết âm mưu hơn ai cả bởi vì không thể tìm được bằng chứng nhưng lại thích thể hiện sự hiểu biết của mình qua sự thêu dệt lâm ly. Càng lâm lý phức tạp thì càng toát ra sự thông thái hơn người.

Hoa Kỳ là môt quốc gia rộng lớn bao la nên người dân không am tường lắm về những vấn đề xa xôi tuốt bên Ukraine hay Trung Đông. Đừng quên Thế Chiến thứ 2 khi Hoa Kỳ bàng quan đứng ngoài vì cho rằng không liên quan đến mình cho đến khi bị rờ gáy qua vụ Trân Châu Cảng mới choàng tỉnh.

Dân trí Âu Châu khá cao và đồng đều vì họ không có số đông dân nhập cư cần giáo dục để theo kịp xã hội văn minh. Các chương trình xã hội ở Âu Châu dồi dào giúp dân nhập cư tiến bộ. Đối với công dân Âu Châu thì họ không có các trường đại học lừng danh như Harvard, Yale, Stanford v.v. nhưng sinh viên Âu Châu có thể theo học các trường đại học miễn phí. Còn ở Mỹ thì học phí đại học rất cao nên sinh viên nghèo phải giỏi mới có học bỗng hay phải mượn tiền để trả học phí mới học đại học được.

Con số dân nhập cư ở Mỹ rất lớn. Cộng thêm cộng đồng người Mỹ gốc Phi Châu vốn xuất thân từ giai cấp nô lệ đã đến Mỹ không có học vấn và nghèo khổ và lối suy nghĩ mặc cảm thua kém đó vẫn còn tồn tại. Cho nên muốn nâng cao dân trí của các cộng đồng này để họ theo kịp những người thành công mà đóng góp cho quốc gia thì cần có nỗ lực giúp đỡ hơn là bỏ mặc họ. Đó là sự khác biệt giữa quan điểm bảo thủ và cấp tiến. 

Có những chương trình thể thao để giúp thanh niên da đen vui chơi lành mạnh ban đêm thay vì tụ tập xì ke ma túy rồi theo băng đảng bắn giết nhau. Dùng tiền xây thêm nhà tù để giam họ cũng là một lựa chọn khả thi nhưng lại phải tốn tiền nuôi tù nhân và mất đi một công dân đáng lý hữu ích cho xã hội. Và khi ra tù chưa chắc họ sẽ hoàn lương. Nói chung muốn dân trí cao đồng đều và xã hội lành mạnh thì phải đầu tư rất nhiều vào giáo dục.

Hoa Kỳ hiện nay không vỹ đại như lời tuyên truyền giựt gân mà chia rẽ rạn nứt trầm trọng. Giá trị truyền thống của Mỹ là tự do dân chủ, đoàn kết bao dung nhân ái biết thỏa hiệp với những người bất đồng quan điểm. Chính sách kiếm thiệt nhiều tiền để một số thành triệu phú tỷ phú và ép buộc tất cả có cùng quan điểm rập khuôn không phải là vỹ đại. Ai bất đồng quan điểm với lãnh tụ thi bị chụp mũ là dân chủ cuội là đạo đức giả là phá hại nước Mỹ. Người Cộng Sản Trung Hoa và Việt Nam cũng đang cố gắng đi con đường đó. Họ để người dân say mê kiếm tiền nhưng nếu chống đối đụng chạm tới chế độ là vô tù ngồi.

- FBK Bong Lau -

Khương Hữu Tiến: ĐỘC TÀI và LƯU MANH

ĐỘC TÀI và LƯU MANH.

20250815

Trong gia đình, nhiều ông ta tưởng mình là nhất nên bắt tất cả thành viên trong nhà phải sống theo mình và như mình, loại này ta gọi là gia trưởng. Không ít gia đình, bố bệ rạc bài bạc gái gú thâu đêm rồi bắt con đi ăn xin, đi bán vé số về nộp cho mình... đó là những ông bố lưu manh chứ không phải gia trưởng.

Trong một nhóm người, một bộ tộc... cũng vậy. Nhiều cộng đồng có người đứng đầu mẫu mực, hoặc họ cho rằng mình sống như thế là mẫu mực rồi bắt tất cả dân chúng phải sống và làm y như mình đã và đang. Với loại này ta nói họ là độc tài. Rất nhiều kẻ đứng đầu lo vơ vét hưởng thụ thỏa thích nhưng lại bắt dân chúng thắt lưng buộc bụng. Rất nhiều kẻ ham hố tất cả mọi thứ nhục dục thấp kém nhất, bao gồm những hành vi không thể chấp nhận nhưng lại bắt dân chúng sống đạm bạc, kham khổ... đó là những tên lưu manh có quyền.

Có vô vàn các cuốn sách viết về xã hội, đặc biệt là sự phát triển kinh tế xã hội gắn liền với tự do. Gần như tất cả các tác giả viết loại sách báo về vấn đề này đều là hoang tưởng nhưng vô vàn các trí ngủ đua nhau tôn thờ. Giới trí của toàn nhân loại mà khi đăng ký thi đại học chúng ta gọi là khối C thường nhạt nhẽo và hay tôn thờ các tác giả ấy và cho rằng nội dung sách của họ là kim chỉ nam cho mình. Mỗi khi tranh luận bị đi vào thế bí là các "trí thức" lại đem ra dẫn như là một chương hay điều răn nào đó trong Kinh Thánh vậy.

Trong suốt quá trình phát triển của loài người, tôi chưa từng thấy nước nào đang nghèo đói mà bỗng vụt phát triển nhờ vào tự do cả. Cách nay hơn nửa thiên niên kỷ người Phương Tây bỗng sáng rực và vượt lên rất cao so với phần còn lại của thế giới, nhờ tự do à? Không, khi ấy Phương Tây hoàn toàn không có tự do, tất cả đều kính sợ một Thiên Chúa và bất kỳ kẻ nào trái với Kinh Thánh đều có thể mất mạng. Hầu như tất cả mọi người, từ nhà vua tới các thần dân đều bình đẳng dưới luật của Thiên Chúa. Ở Phương Tây khi đó các chủ chăn luôn có cuộc sống mẫu mực và họ muốn mọi người đều phải sống, thực hành theo điều ấy, bao gồm cả người đứng đầu nhà nước cho tới tận người dân thấp cổ bé họng nhất. Đó chắc chắn không gọi là tự do, nhưng tất cả mọi người cùng hướng lên một. Thời ấy ở Phương Tây, chúng ta vẫn gọi là thời kỳ Phục Hưng. Thời Phục Hưng không chỉ các vấn đề xã hội mà cả khoa học kỹ thuật, công nghệ đều rự sáng. Bởi vậy, mỗi khi bạn bè đăng tin, chia sẻ các sách về tự do và phát triển của những người hoang tưởng, tôi hay hỏi nhẹ, "Nước nào tự do mà có phát triển thế?" thế là họ im và hoặc là unfriend hoặc là unfollow...

Sách là phương tiện lưu trữ và truyền đạt lại cái kho kiến thức của nhân loại từ đời này, qua đời kia. Trong cái kho ấy, người ta ghi lại tất cả những gì đã xảy ra trong suốt sự phát triển của loài người, trong đó có cả việc tốt để thế hệ sau phát huy và điều xấu để tránh. Nếu không có sách, chúng ta chắc chúng ta cũng chỉ như muôn loài và mãi ở thời nguyên thủy. Nhưng hãy đọc ít lại, dành thời gian để suy nghĩ và chiêm nghiệm về những thứ mình đã thấy trong sách. Đọc sách để thấy cái hay của tác giả và cả cái dở của họ và chiêm nghiệm, điều chỉnh cho bản thân. Nếu đọc xong chỉ thấy vuốt đùi xuýt xoa khen và cố ghi nhớ bằng hết từng con chữ trong đó để thực hành thì tốt nhất đừng nên đọc, bởi không gì đáng sợ bằng sự xóa bỏ tư duy của bản thân.

Mấy hôm nay bà con cứ đưa hình ảnh các nước nghèo đói vì ở họ có lãnh đạo độc tài như Cuba, Triều Tiên... Theo thiển nghĩ của tôi, bà con đã bị nhầm lẫn nghiêm trọng giữ lưu manh cầm quyền và độc tài, nguyên nhân có nhẽ cũng vì ngộ độc sách. Saddam Hussein, Kim Jong Un, Putin, Phidel... là đám không phải là độc tài, bởi vì họ bắt dân chúng phải sống theo cái cách mà chính họ luôn tránh né, đó là lưu manh. Còn Park Chung Hye, Lý Quang Diệu, Piotr... họ muốn dân chúng phải sống như họ đã và đang, nếu khác đi là ăn đòn, có nhẽ đó mới là độc tài.

Bangladesh, Philippine... có dân chủ đa đảng ngay từ những ngày đầu họ thoát ra khỏi vòng kim cô, thuộc địa của các cường quốc Phương Tây nhưng đều không hề phát triển, mặc dù ở Philippine có Tiếng Anh là ngôn ngữ chính thức y như Singapore...

Túm lại, ngay cả Harvard hay Columbia... những ngôi trường đứng đầu thế giới về giáo dục nhưng ở họ vẫn còn có những lỗi chết người, đó là nhồi nhét tới mức học viên quên mất những điều đơn giản. Đó là sự mất đi tư duy của bản thân, tới nỗi nhầm lẫn và đánh đồng những thứ rất sơ đẳng với nhau. Lưu manh với độc tài là hai khái niệm rất đơn giản vừa nói, nếu mọi người đều giữ cho mình đọc (nạp kiến thức) vừa phải thôi rồi dành thời gian cho suy nghĩ chắc không ai bị nhầm lẫn chúng với nhau.

-Khương Hữu Tiến-

Đỗ Tiến Thụy: LÃNH THỔ, VĂN HÓA VÀ HÀNH XỬ

LÃNH THỔ, VĂN HÓA VÀ HÀNH XỬ 

-Đỗ Tiến Thụy-

Nhiều người đang hồi hộp chờ đợi kết quả cuộc gặp thượng đỉnh giữa V.Putin và D.Trump tại Alaska ngày 15/8 này.

Nội dung là bàn về chấm dứt chiến tranh Ucraine.

Điều kiện để đạt được điều này do Trump hé lộ “hai bên sẽ phải có sự nhượng bộ lãnh thổ”.

Ông Trump có ý tưởng đó bởi ông mang tư duy thực dụng của một nhà buôn và văn hóa Mỹ.

Theo Hiến pháp Mỹ, “lãnh thổ” là một khái niệm mở, có được do đàm phán, chiến tranh, mua thêm (Louisiana Purchase 1803, Alaska Purchase 1867…, và  có  thể cả Greenland và… Canada, nếu Đan Mạch và Canada đồng ý bán). Quốc hội Mỹ có quyền 100% trong nguyên tắc thay đổi lãnh thổ.

Với Nga, Hiến pháp sửa đổi năm 2020 ghi rõ “cấm từ bỏ lãnh thổ”, nhưng lại có điều khoản “nhận thêm lãnh thổ có thể thông qua Luật liên bang và trưng cầu dân ý ở khu vực đó theo luật Nga”.

Nhưng với Hiến pháp Ucraine, “lãnh thổ là thống nhất và bất khả xâm phạm. Việc thay đổi lãnh thổ chỉ được thực hiện bằng trưng cầu dân ý toàn quốc”.

Thế nên dễ hiểu vì sao ông V. Zelenski và làn sóng phản đối trong dân chúng Ucraine bùng lên dữ dội.

Biết lỡ lời, ông Trump phải xuê xoa vội là “sẽ không thảo luận việc trao đổi lãnh thổ trong cuộc họp nữa”.

Ở nước Việt, từ các triều đại phong kiến cho đến bây giờ, các vị vua và lãnh đạo dù tài đức có thể khác nhau, nhưng nguyên tắc giữ gìn lãnh thổ là bất biến.

Vua Lê Thánh Tông răn dạy triều thần: “Nếu người nào dám đem một thước, một tấc đất của vua Thái Tổ để lại mà làm mồi cho giặc thì kẻ đó sẽ bị trừng trị nặng”. 

Năm 2014, khi TQ hạ đặt trái phép giàn khoan HD 981, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nói một câu đanh thép trước các nhà báo quốc tế tại Philippines: “Việt Nam không đánh đổi chủ quyền để lấy thứ hữu nghị viển vông!” 

Những ngày đó Việt Nam sôi sục không khí đấu tranh. Bởi cái huyệt đạo nhạy cảm bậc nhất đã được kích hoạt, sẵn sàng giải phóng khối năng lượng khổng lồ để thiêu cháy mọi đạo quân xâm lược.

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2025

Thơ Thái Bá Tân: LIÊN BANG NGA

 Thế giới lược sử 

LIÊN BANG NGA


-Thái Bá Tân-


Đất nước Nga vĩ đại

Có lịch sử bắt đầu

Từ nước Nga - Kiev

Ở miền trung châu Âu.


Năm Chín Trăm Tám Tám

Nước Nga - Kiev này

Du nhập Ki-tô giáo,

Thịnh hành đến ngày nay.


Sau đó thì tan rã,

Năm Một Hai Ba Mươi,

Trước đội quân Mông Cổ,

Bị giết rất nhiều người.


Đầu thế kỷ mười bốn,

Trung tâm của nước Nga

Hình thành và phát triển

Là thành Matxcơva.


Đến thế kỷ mười tám,

Nga là nước hùng cường.

Từ Ba Lan vươn tới

Bờ biển Thái Bình Dương.


Nhờ Piôt Đại đế,

Nga chuyển sang hướng Tây,

Thoát khỏi cảnh lạc hậu

Suốt hàng nghìn năm nay.


Năm Một Tám Sáu Mốt

Chế độ Nông nô Nga

Được chính thức bãi bỏ,

Giúp xã hội yên hòa.


Nga, cường quốc quân sự,

Thắng Napôlêông,

Thắng Thụy Điển phía Bắc,

Đế quốc Thổ phía Đông.


Sau Thế chiến Thứ nhất,

Dẫu thắng trận, nước Nga

Suy yếu, tạo điều kiện

Cách mạng tháng Mười Nga


Thành công và từ đó

Lịch sử của nước này

Là lịch sử một nước

Mới sụp đổ gần đây.


Là Liên Bang Xô Viết.

Một nhà nước công nông,

Theo lý tưởng cộng sản,

Cái gì cũng của công.


Liên Xô có công lớn

Giúp giải phóng loài người

Khỏi chế độ phát-xít

Vào những năm bốn mươi.


Từng một thời hùng mạnh,

Mười lăm nước cộng hòa,

Liên Xô là đối trọng

Với Xứ sở Cờ Hoa.


Năm Một Chín Chín Mốt,

Liên Xô, mạnh nhưng nghèo,

Không ai đánh mà đổ.

Kéo nhiều nước đổ theo.


Và nước Nga lần nữa

Quay lại với chính mình.

Tiếc vẫn chưa hòa nhập

Với thế giới văn minh.


Nước Nga, vẫn như trước,

Thời đang còn Liên Xô,

Tiếp tục làm đối trọng

Với Mỹ và Nato.


Hơn thế, còn chiếm đất

Của Ucraina

Và một phần không nhỏ

Của nước Gruzia.


Là cường quốc quân sự,

Thích chạy đua vũ trang,

Giàu tài nguyên, nhân lực,

Nhưng kinh tế nhàng nhàng.


Tính bình quân thu nhập

Chẳng hơn ta bao nhiêu.

Tức là cũng như trước,

Người dân Nga vẫn nghèo.


*

Chủ yếu vì uống rượu,

Tuổi thọ đàn ông Nga

Thấp loại nhất thế giới.

Chỉ sáu hai, sáu ba.


Thấp hơn cả I-rắc.

Hơn cả Bắc Triều Tiên.

Chỉ cao hơn chút đỉnh

Đàn ông Châu lục Đen.


Trong khi đó, phụ nữ

Tuổi thọ là bảy lăm

Như phần lớn nước khác,

Trong đó có Việt Nam.


Uống rượu là “văn hóa”,

“Văn hóa” xấu ở Nga.

Cứ gặp nhau là uống,

Nhất là rượu vodka.


Quá khả năng chịu đựng

Của cơ thể con người.

Số người chết vì rượu

Mỗi năm nửa triệu người.


Trước Hai Không Một Một,

Thậm chí với trẻ con,

Bia không được chấp nhận

Là đồ uống có cồn.


*

Vào thế kỷ mười tám,

Một người phụ nữ Nga

Có bốn lần sinh bốn

Và bảy lần sinh ba.


Sinh đôi - mười sáu bận.

Nên bà này “sòn sòn”

Cho ra đời tổng cộng

Sáu mươi chín người con.


Ông chồng bà tốt giống

Còn lấy thêm vợ hai.

Thêm mười tám đứa nữa.

Quả thật không giống ai.


*

Năm Một Chín Không Tám,

Đội Olympic Nga

Đến trễ... hai tuần lễ

Nên không kịp tham gia


Thế vận hội năm ấy

Ở Luân Đôn, nước Anh.

Vì sao, vì đơn giản

Mấy ông Nga hiền lành


Vẫn dùng theo lịch cũ,

Không thèm dùng lịch Tây.

Cho nên cứ thoải mái

Đến trễ mười bốn ngày.


“Thế thì đúng “ngố” thật,

Ban tổ chức lắc đầu.

Chữ “Nga ngố” từ đấy

Lan rộng toàn châu Âu


Rồi ra khắp thế giới

Khi nói về người Nga.

Đùa vui thôi, chứ họ

Còn khôn hơn chúng ta.


*

Thời Piôt Đại đế,

Đàn ông Nga để râu

Là bị đánh thuế nặng.

Nghiểm túc, không đùa đâu.


Vì theo vị Đại đế,

Người Nga trông “tối tăm”

Do để râu quá rậm,

Che hết mặt, hết cằm.


Vậy thì phải cạo sạch,

Sáng sủa, hợp vệ sinh.

Nên ngài ban lệnh ấy

Cho thần dân nước mình.


Chả là ngài trước đó

Thăm nhiều nước châu Âu,

Thấy đàn ông ở đấy

Phần lớn không để râu.


*

Vào thế kỷ mười chín,

Vùng đất Alaska

Là trung tâm buôn bán

Sầm uất của nước Nga.


Thế mà bán cho Mỹ.

Hai xu một mẫu Anh.

Tổng cộng hơn bảy triệu.

Vùng đất này tốt lành


Trở thành bang lớn nhất

Của xứ sở Cờ Hoa.

Hơn thế, rất giàu có.

Kể cũng buồn cho Nga.


*

Ngày Mười Bảy tháng Bảy,

Vào khoảng một giờ đêm,

Năm Một Chín Một Tám,

Giữa không gian êm dềm,


Những người Bôn-sê-vich

Xông vào nhà Nga Hoàng,

Tập hợp mọi người lại.

Và trong sự ngỡ ngàng,


Họ đọc lệnh cách mạng

Bắt mặc nhanh áo quần,

Xuống tầng hầm xử bắn,

Đền tội cho nhân dân.


Trong nhà ngài lúc ấy

Chỉ có mười một người.

Cách mạng đã giết hết,

Không bỏ sót một người.


Gồm Nga hoàng, hoàng hậu

Cùng với năm người con

Và bốn người đầy tớ,

Chỉ chừa con chó con.


Vị vua một đế quốc

Hùng mạnh ở châu Âu

Bị dí súng, liên tục

Bắn nhiều phát vào đầu.


Nữ hoàng, vì phụ nữ

Và các con của ngài,

Được ưu ái, chỉ nhận

Một phát đạn vào tai.


Cả mười một xác chết

Được thiêu rồi chôn chung

Trong cái hố đào vội

Bên rìa khu rừng tùng.

FBK Viet Quoc: "Vì sao SG có hẳn đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa thì chả ai thấy kỳ cả, mà gọi Bắc Kỳ thì dân Bắc lại giận? (Tôi người Bắc nói giọng Bắc nhé)" - Nguyên Tống

 Tôi là người gốc Bắc, gia đình tôi đã vào miền Nam năm 1952. Tôi đã sống đủ lâu để hiểu vấn đề này. 😊, và tự thấy có đủ tư cách để trả lời câu hỏi do status đưa ra😊  

Các danh xưng Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ là do vua Minh Mạng đặt ra năm 1834. 

Kể cả thời Pháp thuộc, các danh xưng này cũng để chỉ ranh giới hành chính, chứ chẳng liên quan gì đến cuộc sống người dân. 

Miền Nam là vùng đất mới, và luôn là vùng đất lành chim đậu, bất kể thời kỳ nào. Sài Gòn cũng là một ”melting pot”, nó như một thành phố New York hay Paris thu nhỏ vậy. Việc ‘kỳ thị’ là điều rất hiếm hoi, trừ khi có những mâu thuẫn lớn có tính bản chất, tính nền tảng.

Cái tên gọi “Bắc kỳ” có được dùng từ năm 1954, khi hàng triệu người dân miền Bắc trốn chạy cộng sản để di cư vào miền Nam, nhưng không phổ biến. Không hề có sự kỳ thị nào xảy ra, chỉ là sự ngạc nhiên hay tò mò trước một cộng đồng lớn, có cách sống hơi khác biệt, vậy thôi. 

Trên thực tế, chính những ông “Bắc kỳ 54” mới tự gọi mình là “Bắc kỳ”, chứ người dân miền Nam ngày ấy hầu như không gọi! Người dân miền Nam ngày ấy suy nghĩ rất đơn sơ, phần lớn chỉ biết “Huế” là vùng đất xa nhất về hướng Bắc, nên gọi tất cả những người nào từ miền Trung VN trở ra đều là “Huế”, bất kể họ là người Nha Trang, Đà Nẵng hay Thanh Hóa hay Hà Nội. 

Đồng thời, người Bắc 54 cũng đóng góp rất lớn trong công cuộc xây dựng miền Nam tự do thời TT Diệm, về mọi phương diện như chính trị, xã hội, kinh tế, khoa học, nghệ thuật, âm nhạc vv… 

Và cũng trên thực tế, cái tên “Bắc kỳ” là do chính các ông Bắc kỳ 54 tự trào, tự đùa cợt về chính mình, thậm chí đó là một cái gì đó rất thân thương. Ngay cả nhạc sĩ Phạm Duy ở thập niên 70 cũng sáng tác ra ca khúc “Cô Em Bắc Kỳ Nho Nhỏ” (lời thơ của Nguyễn Tất Nhiên) và đưa cho Duy Quang hát, được khán giả tán thưởng rất nhiều. Ngày ấy, các cô “Bắc kỳ 54 nho nhỏ” thường rất xinh xắn, và không dễ cho các anh “Nam kỳ” tán ‘đổ’ đâu! 😊 

Tuy nhiên kể từ sau 30-4-1975, đó là một cái gì đó khác hẳn, vì ‘người Bắc cộng sản’, đó là một cái gì đó rất khác, khác về mọi phương diện. Và ngay cả đến ngày hôm nay, năm 2025 của thế kỷ 21, sau 50 năm, vẫn còn những mâu thuẫn rất lớn, vì cái chế độ chính trị nó vẫn nằm y nguyên, không thay đổi. 

Nói cho đúng, ngày nay người ta không gọi ‘người Bắc CS’, ‘người Bắc xấu’ là “Bắc kỳ”, mà gọi là “Ba ke”.

Danh sách các động vật rừng nguy cấp, quý, hiếm nhóm IB mới nhất theo Thông tư 27/2025/TT-BNNMT.

Danh sách các động vật rừng nguy cấp, quý, hiếm nhóm IB mới nhất theo Thông tư 27/2025/TT-BNNMT. 

1. Cá sấu nước lợ (Cá sấu hoa cà) 

2. Cá sấu nước ngọt (Cá sấu Xiêm) 

3. Tắc kè đuôi vàng 

4. Thằn lằn cá sấu 

5. Kỳ đà vân 

6. Rắn hổ chúa 

7. Rùa đầu to 

8. Rùa Batagur miền nam 

9. Rùa hộp Bourreti (Rùa hộp trán vàng miền trung) 

10. Rùa đẹp (Rùa hộp ba vạch) 

11. Rùa hộp trán vàng (Rùa hộp trán vàng miền Bắc) 

12. Rùa hộp việt nam (Rùa hộp trán vàng miền Nam) 

13. Rùa Trung bộ 

14. Giải khổng lồ 

15. Giải swinhoei (Giải Thượng hải) 

16. Công 

17. Gà so cổ hung 

18. Gà lôi lam mào trắng 

19. Gà tiền mặt vàng 

20. Gà tiền mặt đỏ 

21. Trĩ sao 

22. Gà lôi tía 

23. Ngan cánh trắng 

24. Ô tác 

25. Bồ câu Nicobarica 

26. Chân bơi 

27. Sếu đầu đỏ 

28. Rẽ mỏ thìa 

29. Choắt lớn mỏ vàng 

30. Hạc cổ trắng 

31. Già đẫy lớn 

32. Già đẫy nhỏ 

33. Cò lạo xám 

34. Cổ rắn (Điêng điểng) 

35. Cò thìa 

36. Quắm cánh xanh (Cò quắm cánh xanh) 

37. Quắm lớn (Cò quắm lớn) 

38. Cò trắng Trung quốc 

39. Vạc hoa 

40. Bồ nông chân xám 

41. Đại bàng đầu nâu 

42. Kền kền Bengalensis

43. Ó tai 

44. Diều hoa miến điện 

45. Niệc cổ hung 

46. Niệc mỏ vằn 

47. Niệc nâu 

48. Hồng hoàng 

49. Cắt lớn 

50. Khướu Ngọc linh 

51. Khướu ngực cam 

52. Khướu Konkakinh 

53. Mi núi bà 

54. Khướu đầu đen má xám 

55. Sẻ đồng ngực vàng 

56. Cu li lớn 

57. Cu li nhỏ 

58. Chà vá chân xám 

59. Chà vá chân nâu 

60. Chà vá chân đen 

61. Voọc mũi hếch 

62. Voọc xám 

63. Voọc mông trắng 

64. Voọc đen má trắng 

65. Voọc bạc Đông dương 

66. Voọc đen Hà tĩnh 

67. Voọc bạc Trường sơn 

68. Voọc Cát bà 

69. Vượn má vàng Trung bộ 

70. Vượn đen tuyền 

71. Vượn má vàng 

72. Vượn đen má trắng 

73. Vượn cao vít 

74. Vượn Siki 

75. Sói đỏ 

76. Chó rừng 

77. Cáo lửa 

78. Gấu chó 

79. Gấu ngựa 

80. Rái cá vuốt bé 

81. Rái cá thường 

82. Rái cá lông mũi 

83. Rái cá lông mượt 

84. Cầy mực 

85. Cầy vằn 

86. Cầy gấm 

87. Cầy giông đốm lớn 

88. Báo lửa 

89. Báo gấm 

90. Báo hoa mai 

91. Hổ 

92. Mèo gấm 

93. Mèo cá 

94. Voi Châu á 

95. Tê giác một sừng 

96. Cheo cheo việt nam 

97. Hươu vàng 

98. Hươu xạ 

99. Mang Rooseveltorum

100. Mang Trường sơn 

101. Mang lớn 

102. Nai cà tong 

103. Bò tót 

104. Bò rừng 

105. Sơn dương 

106. Sao la 

107. Tê tê Java 

108. Tê tê vàng 

109. Thỏ vằn