Kim Van Chinh: THU HOẠCH CỦA THIỀN SƯ, TS NGUYỄN ĐỨC THÀNH SAU KHI DỰ LỚP CỦA LATMA : (2015)
Ghi chép rất ý nghĩa về thuyết luân hồi của Phật giáo. Tin hay không tin tuỳ bạn,
BÀI THU HOẠCH:
"KHẤT SĨ.
Vào buổi chiều tà trong một căn làng ở xứ Nam Ấn, ánh nắng chênh chếch nhạt nhoà đổ trên mái tranh của mấy căn nhà ở đầu làng. Gió hiu hiu thổi qua rặng dã quỳ cuối mùa. Có một người khất sĩ trong bộ đồ màu nâu nhạt, đã bạc với thời gian, lặng lẽ dừng chân bên ngoài căn nhà đầu làng, nơi có một hàng cau rất thẳng vươn lên sau đám dâm bụt hàng rào.
Phía trong hàng rào, qua một khoảng sân nhỏ bằng đất nện phẳng, gia đình chủ nhà đang sửa soạn ăn bữa cơm chiều.
Người vợ có nước da ngăm đen, ngoài hai mươi tuổi, đôi mắt long lanh sáng, toát lên một vẻ dịu hiền, đẹp đẽ mà trong sâu thẳm lãng đãng một nỗi u buồn. Nàng lặng lẽ gắp một khúc cá kho vào bát cơm của chồng. Người chồng với vóc dáng mảnh mai nhưng rắn rỏi, nước da bánh mật để lộ những thớ cơ săn chắc. Bộ ria mép đen nhánh phủ xuống đôi môi đỏ và dày, cho thấy một người đàn ông đã quen với những điều cương quyết. Trên đùi chàng là đứa bé trai kháu khỉnh, khoảng hai tuổi rưỡi, đang cố tụt xuống đất nhưng bị chàng giữ lại. Nó cứ nghí ngoáy như cố vươn ra phía con chó cái đen như mực đang nằm lim dim dưới hè, nhưng tai vẫn vẫy nhẹ lên xuống như không bỏ qua một việc gì, nhất là những thứ đang diễn ra trên mâm cơm.
Người đàn ông không nói năng gì, tay trái giữ đứa bé trên đùi, tay phải gỡ xương trong khúc cá một cách thành thạo. Rồi chàng ném nhẹ mẩu xương ra góc sân. Con chó mực nhanh như cắt, vươn bật người dậy lao ra đớp lấy mẩu xương vẫn còn vương chút thịt cá, ngấu nghiến một cách ngon lành. Thằng bé nhân tiện lúc bố lơ là, tọt luôn xuống đất, lẫm chẫm vòng qua mâm cơm chạy sà ngay vào lòng mẹ. Nó rúc đầu vào bộ ngực êm ái của người mẹ, khoái trá nhìn bố cười khanh khách, như vừa thắng cuộc. Người vợ bật cười, ngẩng lên nhìn chồng với ánh mắt như có phần e thẹn.
Người khất sĩ từ đầu vẫn đứng im lìm, chứng kiến khung cảnh đầm ấm đó diễn ra dưới ánh chiều tà, lặng lẽ ngồi xuống một tảng đá lớn sát bên ngoài hàng rào. Không ai biết rằng đó chính là Mục Kiều Liên, một trong mười đệ tử vĩ đại nhất của Đức Phật, đang trên đường hành cước trở về với Đức Thế Tôn trong cánh rừng bên kia làng.
Mục Kiều Liên là đệ tử có năng lực thần thông mạnh mẽ nhất trong các đại đệ tử. Dù trẻ tuổi nhưng đã chứng nghiệm nhiều chân lý thẳm sâu trong lời Phật dạy. Đặc biệt, ngài có khả năng quán sát siêu việt qua không gian và thời gian.
Nhập toạ trên hòn đá, trong phút chốc câu chuyện tiền kiếp của những chúng sinh bên kia hàng rào, dưới mái hiên nhỏ bé, diễn ra vùn vụt như một cuốn phim quay ngược.
Cách đó mấy năm, bố mẹ chàng trai lần lượt qua đời. Người cha vốn hay câu cá trong cái hồ sau nhà, vừa làm thú vui, vừa là kiếm nguồn thực phẩm. Vì nghiệp sát quá nặng, khi chết ông phải hoá kiếp thành một con cá lớn dưới hồ. Đúng mấy hôm trước, người con trai câu được con cá ấy, đem đánh vẩy cho vợ đem kho. Người mẹ tính tình tằn tiện, lại khá lắm lời, khi chết đầy tham luyến chồng con, vườn tược nhà cửa, bị nghiệp lực vùn vụt đẩy đi, trong cõi trung ấm lạnh lẽo đen tối, cứ run rẩy hướng theo ánh đèn trong nhà mà lần về, nhập thai ngay vào con chó nằm ngoài cửa, sau đẻ ra thành con chó mực bây giờ.
Cũng tầm ba năm trước, người vợ mới lên xe hoa về nhà chồng được ít bữa, một lần đi chợ về muộn, bị một tên du đãng ở làng bên, vốn mê mẩn nàng từ thủa thiếu niên, bắt chặn giữa đường đè ra hãm hiếp. Người chồng linh tính bất an, lật đật đi tìm vợ. Phát hiện tên du đãng đang làm trò thú tính, chàng giận dữ ngút trời, lao tới đâm chết tên du đãng bằng một nhát dao chí mạng. Tâm thức hoảng hốt u mê của tên du đãng, vốn si mê dại cuồng người thiếu nữ, suốt ngày lồng lộn quẩn quanh nhà nàng, cuối cùng đã nhập thai tái sinh thành đứa con trai.
Mục Kiều Liên từ từ mở mắt, trong tiếng lục lạc của đàn bò ngoài cánh đồng đang thủng thẳng về làng. Trên bầu trời, mấy con chim nhạn lượn giữa hư không, chừng như bắt đầu mỏi cánh.
Người khất sĩ thở dài đứng dậy, thu cây gậy rồi lặng lẽ bước đi. Trong gió chiều, như nghe thấy tiếng hát của ông văng vẳng thổi qua, lướt trên những bông dã quỳ...
Ôi trò hề sinh tử...
Con ăn thịt cha, vợ gặm xương chồng...
Sự thế mịt mù, thăm thẳm vô minh
Kẻ thù ngồi trên đùi...
Lửa nghiệp rừng rực cháy sau lưng
Không hề hay biết...
Ôi, trầm luân sinh tử, cuộc hý trường...
Con chó già đã no bụng, chợt nghếch tai nghe. Không biết là nó nghe tiếng gió thổi qua những ngọn cau, hay chợt nhớ về một cái gì rất xa xăm trong vô thức sâu thẳm mịt mùng...
*****
(Viết trong buổi nghỉ trưa, kỳ Pháp hội Lamrim cuối cùng của Đức Dalai Lama, tại Nam Ấn Độ. Nội dung phỏng theo một chuyện cổ kinh điển của Phật Giáo, mà Đức Dalai Lama vừa kể ban sáng.)