Thứ Tư, 19 tháng 11, 2025

Thái Anh Đức: NƯỚC ĐỔ TỪ TRỜI – HAY DO VAN XẢ LŨ

NƯỚC ĐỔ TỪ TRỜI – HAY DO VAN XẢ LŨ

- Thái Anh Đức -

SỰ THẬT VỀ LŨ MIỀN TRUNG hiện nay, mình ngâm cứu Nhatrang làm mẫu xem nhé

Tối qua đến giờ, tôi cứ ngồi nhìn bản đồ địa hình miền Trung và tự hỏi:

“Tại sao cứ mưa lớn là lũ? Có phải vì xả lũ không?”

Nhiều người lên mạng chửi bới, đổ hết lên cái cửa van của mấy hồ thủy lợi.

Nhưng nếu chịu tính một chút thôi, sẽ thấy nguyên nhân thật sự không hẵn nằm ở cửa van, mà nằm ở tổng lượng nước mưa vượt xa năng lực chứa – năng lực thoát của cả vùng.

Tôi viết ra đây, ai chửi cứ chửi. Tôi không ngại.

Nhưng nếu giúp được vài người bớt bức xúc, nhìn rõ bản chất, thì cũng đáng.

1. Lưu vực Nha Trang – cái phễu 2.000 km2 hứng nước từ núi đổ xuống biển

Nha Trang chỉ rộng 251 km2, nhưng nó lại là cửa xả của lưu vực sông Cái rộng 1.700–2.000 km2.

Tức là:

Toàn bộ nước mưa từ Khánh Vĩnh – Diên Khánh – sườn núi Đắk Lắk… cuối cùng đều đổ vào ngay cửa sông của Nha Trang.

Nhìn bản đồ địa hình Nhatrang sẽ thấy:

 Sau lưng là núi cao

 Trước mặt là biển

 Ở giữa là dải đồng bằng hẹp

 Nhiều khúc cua của dòng sông hẹp, còn chắn đê tránh ngập mặn, triều cường

Miền Trung tỉnh nào cũng vậy: hứng nước như cái phễu.

2. Tính thử: chỉ một trận mưa có thể tạo ra gần 1 TỈ M3 nước

Đợt mưa vừa rồi:

 Khánh Hòa nhiều nơi 100–390 mm/24h, có nơi > 400 mm

 Đắk Lắk có vùng > 340 mm

 Lâm Đồng giáp Khánh Hòa có lúc mưa 200 mm trong 3 giờ

Và vì đợt mưa kéo dài 2–3 ngày, tổng cộng lượng mưa cả đợt hoàn toàn ở mức:

400–600 mm cho toàn lưu vực, tức là 0,4–0,6 mét. Tôi chọn 0,5 m vì nó nằm ngay giữa — vừa bảo thủ vừa hợp lý.

Như vậy:

-Lưu vực: 2.000 km2 tức là 2.000.000.000 m2

 -mưa trung bình: 500 mm = 0,5 m

Thể tích = 0,5 × 2 tỉ = 1 tỉ m³ nước

Một tỉ mét khối.

Chỉ trong một đợt mưa.

3. Mùa mưa kéo dài – đất và rừng đều đã no nước

Rừng giữ nước tốt — nhưng chỉ đúng đầu mùa mưa.

Đến tháng 10–11: đất bão hòa, rễ cây đầy nước, khe rãnh không còn chỗ, thảm mục đã “no”

Hydrology gọi là:

Runoff coefficient = 0,7–0,9

(70–90% nước mưa chảy tràn thành lũ)

Lấy con số hiền nhất: 70%.

→ 70% của 1 tỉ m3 = 700 triệu m3 nước

chảy thẳng từ núi xuống đồng bằng Nha Trang.

(Đây là con số rất khiêm tốn so thực tế)

4. Tất cả hồ chứa của Khánh Hòa chỉ chứa được 752 triệu m3 – và trước mưa chỉ còn trống khoảng 160 triệu

Số liệu tỉnh (nguồn báo Lao Động)

- 64 hồ đập

- Dung tích thiết kế: 752,7 triệu m3

- Trước bão: hồ đã đầy 78%, còn trống ~ 160–170 triệu m3

Trong khi nước từ đợt mưa đổ về:

700 triệu – 1.000 triệu m3

Vậy phần dư:

500–800 triệu m3 nước buộc phải tràn qua vùng trũng như ruộng – đường – nhà dân…

DÙ XẢ KHÔ HỒ TRƯỚC MÙA MƯA cũng không chứa nổi.

Đây là vật lý, không phải lỗi ai cả.

5. Nha Trang có sông – có kênh – nhưng tất cả đều quá nhỏ

Nhiều người nói: “Có sông Tắc, sông Cái Bé, sông Quán Trường mà, sao vẫn ngập?”

Đúng, nhưng phân tích kỹ:

- Tất cả đều đổ về sông Cái, Quán Trường và ra biển

- Sông Cái: nhỏ, nông, lòng hẹp

- Sông Tắc: chỉ là nhánh nhỏ, bị bồi lắng nặng

- Sông Cái Bé: nhỏ, không phải đường phân lũ

- Các kênh nội đô: chỉ đủ tiêu nước vài phường

=> Cả 2.000 km2 lưu vực chỉ có 1 cửa xả duy nhất.

Cổ chai như vậy thì ngập là tất yếu, không liên quan gì đến chuyện “xả lũ”.

6. Vĩnh Thạnh, Vĩnh Phương..: điểm nghẽn quan trọng nhất

 Khu vực này:

- Độ cao chỉ 15–25 m so với biển

- Đất bằng phẳng

- Còn nhiều ruộng & đất trống

- Nằm đúng nơi dòng lớn từ Khánh Vĩnh – Diên Khánh đổ xuống

- Chính là chỗ nước “chậm lại” trước khi vào Nha Trang

- Ngập nặng nhất vì là điểm nghẽn tự nhiên của sông Cái

Và chính vì còn đất trống nên đây là vùng lý tưởng để mở thêm kênh rạch lớn.

**7. MỞ RỘNG SÔNG NGÒI – KÊNH RẠCH:

GIẢI PHÁP DUY NHẤT CHO 50 NĂM TỚI**

Đây là phần bổ sung quan trọng nhất:

Miền Trung – như là Nha Trang – không thiếu cao độ, mà thiếu đường thoát nước.

Hiện có 4–5 dòng nhưng CHỈ 1 cửa xả ra biển.

Giải pháp:

(1) Mở rộng, nạo vét sâu sông Cái, sông Tắc, sông Cái Bé và sông Quán Trường

- Tăng tiết diện thoát lũ

- Giảm đỉnh lũ 20–40%

- Ngăn tình trạng nước “ứ lại” ở Vĩnh Thạnh, Vĩnh Phương..

(2) Đào thêm 2–3 tuyến kênh lớn từ Vĩnh Thạnh – Vĩnh Phương phân nước sang sông Tắc – Cái Bé – Quán Trường

- Chia tải cho dòng chính

- Tạo thêm cửa thoát song song

- Ngăn nước dồn vào 1 cổ chai

(3) Hệ thống kênh mới vừa làm giao thông – vừa làm cảnh quan – vừa giúp chống hạn mùa khô

Một công trình nhưng mang lợi:

- Thoát lũ

- Thủy lợi

- Điều hòa đô thị

- Giao thông đường thủy

- Du lịch ven kênh

- Giá trị bất động sản ven sông tăng mạnh

Nhìn Nhật, Hà Lan, Hàn Quốc, Singapore mà học — họ đã làm điều này từ 30–50 năm trước.

8. Chốt lại – để ai còn đổ thừa “#xả lũ” thì đọc mà hiểu

Lũ không đến từ cửa van.

Lũ đến từ bầu trời và từ địa hình.

Khi 1 tỉ m3 nước rơi xuống lưu vực 2.000 km2,

còn hồ chứa chỉ chứa nổi 700 triệu m3, đất đã no nước, lòng sông quá nhỏ,

thì phần dư phải tràn.

Muốn hết lũ – phải mở thêm kênh, mở thêm sông, mở thêm cửa thoát ra biển.

Không có cách nào khác. Còn bê tông hoá hay hiện đại hoá là tất yếu, là quyền lợi chung mỗi người rồi. Hồ thuỷ lợi lại càng cần thiết phải có. 

Tôi chỉ chia sẽ góc nhìn có số liệu như trên.

Nhưng mong vài người đọc xong hiểu được chuyện này:

Miền Trung chỉ an toàn nếu có thêm kênh rạch – sông ngòi – cửa xả.

Đó là con đường duy nhất cho 50 năm tới.

Ps: tôi chỉ mới gắn liền với Nhatrang chỉ 4 năm nay nhưng tôi rất yêu quý môi trường sống và mến con người nơi đây. Mong rằng tương lai gần #Nhatrang khắc phục được cái nạn #lũ lụt này

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2025

Mai Triệu Quang: PHÂN TÍCH CHI PHÍ VÒNG ĐỜI (LCCA) VÀ HIỆU QUẢ KINH TẾ - KỸ THUẬT

PHẦN 7: PHÂN TÍCH CHI PHÍ VÒNG ĐỜI (LCCA) VÀ HIỆU QUẢ KINH TẾ - KỸ THUẬT

Kỹ sư Mai Triệu Quang

7.1 Phân tích Triết lý Chi phí: "Xây để Bền" (Build-to-Last)

Kết cấu áo đường mềm truyền thống được thiết kế với triết lý "xây để sửa" (Build-to-Maintain) - chấp nhận chi phí ban đầu thấp nhưng đòi hỏi bảo trì, sửa chữa và thay thế thường xuyên. Ngược lại, kết cấu CRCP+SMA là "xây để bền" (Build-to-Last). Đây là một dạng "mặt đường vĩnh cửu" (perpetual pavement), nơi lớp móng CRCP được thiết kế với tuổi thọ trên 30-50 năm. Chỉ có lớp bề mặt SMA mỏng (ví dụ 7 cm) là cần được "tái tạo" (phay bóc và thay mới) sau mỗi 15-23 năm.

7.2 Nghiên cứu Điển hình: 

Cao tốc Châu Đốc - Cần Thơ - Sóc Trăng (Theo VSSMGE 2025)Một bài toán Phân tích Chi phí Vòng đời (LCCA) chi tiết, được công bố vào tháng 6/2025, cho dự án cao tốc Châu Đốc - Cần Thơ - Sóc Trăng cung cấp các số liệu định lượng quan trọng nhất cho bối cảnh Việt Nam.

Phân tích này so sánh hai phương án:

1. Phương án 1 (Truyền thống - Áo đường mềm):

Yêu cầu thay thế lớp mặt sau mỗi 5 năm (chi phí 300.000 VNĐ/m²).

Yêu cầu thay thế toàn bộ lớp mặt sau mỗi 15 năm (chi phí 850.000 VNĐ/m²).

2 Phương án 2 (Đề xuất - CRCP+SMA):Chi phí đầu tư ban đầu cao hơn 37.55%.

Kết cấu bao gồm lớp SMA 7 cm (chi phí 320.000 VNĐ/m²) và lớp móng đất sét tại chỗ gia cố vôi-xi măng 30 cm (chi phí 180.000 VNĐ/m²). Yêu cầu chỉ thay thế lớp SMA sau mỗi 15 năm (chi phí 400.000 VNĐ/m²).

Kết quả Phân tích (LCCA):Với chu kỳ phân tích 30 năm (sử dụng tỷ lệ lạm phát 4% và tỷ lệ chiết khấu thực 4%), kết quả cho thấy kết cấu CRCP+SMA tiết kiệm 48.72% tổng chi phí vòng đời so với kết cấu mềm truyền thống. Mức tiết kiệm này được quy đổi tương đương 6.856 tỷ VNĐ cho toàn bộ dự án. Phân tích LCCA này làm thay đổi hoàn toàn khuôn khổ ra quyết định. Nếu chỉ nhìn vào chi phí ban đầu, phương án CRCP+SMA (+37.55%) có thể sẽ bị bác bỏ trong bối cảnh ngân sách eo hẹp. Tuy nhiên, phân tích LCCA 30 năm chứng minh rằng việc chọn phương án "rẻ hơn" ban đầu (kết cấu mềm) thực chất là một quyết định gây lãng phí ngân sách Nhà nước gần gấp đôi trong dài hạn. Điều này khẳng định LCCA phải là công cụ sàng lọc chính cho các dự án hạ tầng chiến lược.


7.3 Lợi ích Kinh tế Vĩ mô và Chiến lược Quốc gia

Lợi ích của CRCP+SMA vượt xa con số 48.72%. Phân tích LCCA nói trên thực tế vẫn còn bảo thủ và chưa tính đến các "chi phí ẩn" của phương án truyền thống, bao gồm:

• Chi phí Gián đoạn Người dùng (User Delay Costs): Chi phí ùn tắc giao thông, tiêu hao nhiên liệu và thời gian của xã hội do các hoạt động bảo trì, sửa chữa diễn ra thường xuyên (5 năm/lần so với 15 năm/lần).

• Chi phí Cơ hội (Opportunity Costs): Chi phí khổng lồ cho nền kinh tế khi các dự án trọng điểm bị chậm tiến độ do khủng hoảng cát.

• An ninh Chuỗi Cung ứng: Giải pháp CRCP giúp "tận dụng sản xuất xi măng và thép trong nước".3 Điều này giúp giảm phụ thuộc vào bitum nhập khẩu 27 và các vật liệu tự nhiên khan hiếm, chuyển chi tiêu đầu tư công vào các ngành công nghiệp nội địa.

https://www.facebook.com/reel/1236300474722896


FB. Gà Già: TUYỆT CHIÊU KẾT NGHĨA GIÚP BIÊN GIỚI VIỆT-CAM BÌNH YÊN NHƯ THẾ NÀO?.

 *Phân tích & bình luận.

Từ Facebook Gà Già:

TUYỆT CHIÊU KẾT NGHĨA GIÚP BIÊN GIỚI VIỆT-CAM BÌNH YÊN NHƯ THẾ NÀO?.

Theo thông tin được công bố, mỗi năm có khoảng 200 học viên quân sự Campuchia được cử sang đào tạo tại Trung Quốc, theo một chương trình do Bộ Quốc phòng Trung Quốc tài trợ.

Chương trình đào tạo: Bao gồm chương trình học 4 năm tại các trường quân sự ở Trung Quốc và 6 tháng học tiếng Trung bắt buộc tại các trung tâm khác ở Trung Quốc.

•Mục đích: Các học viên tốt nghiệp sẽ được bổ nhiệm vào các vị trí quan trọng trong quân đội Campuchia, bao gồm chỉ huy cấp lữ đoàn.

•Chi phí: Trung Quốc đã chi trả phần lớn chi phí xây dựng và vận hành các cơ sở đào tạo. 

Đó là còn chưa kể các cán bộ dân sự Campuchia cũng được cử sang đào tạo tại các trường do đảng cs Trung Quốc quản lý với quân số hàng trăm người.

Ngoài ra, theo Reuters đưa tin ngày 02/4

ảnh hưởng của Trung Quốc tại Campuchia gia tăng thông qua một trường đào tạo sĩ quan quân đội và viện trợ. Học viện Quân sự Campuchia được thành lập vào năm 1999, nằm cách Phnom Penh khoảng 80 km, nằm trong chiến lược tăng cường viện trợ quân sự của Trung Quốc sang Campuchia.

"Chúng tôi rất biết ơn họ đã hiểu những khó khăn của chúng tôi", Reuters dẫn lời ông Tea Banh (lúc đó còn là bộ trưởng QP) nói về Trung Quốc. Từ năm 2009, mỗi năm có khoảng 200 học viên quân sự Campuchia đã được tuyển dụng vào trường này, theo học 4 năm chương trình do Bộ Quốc phòng Trung Quốc đưa ra, các cố vấn Trung Quốc trực tiếp chỉ đạo & giảng dạy.

Sơ qua như vậy để chúng ta hiểu rằng, sau 5-10 năm nữa phần lớn số “học viên” này sẽ trở thành những cán bộ chủ chốt cả trong quân đội lẫn chính quyền Campuchia. Hãy để ý khi Nga xâm lược Ukraina thì đại đa số gần như tuyệt đối trong những người từng du học tại Liên Xô & Nga sau này đã ủng hộ cuộc xâm lăng phi nhân đó của Putin cùng những kẻ theo ông ta, để ngộ ra rằng các học viên-lãnh đạo tương lai của Campuchia từng du học ở Trung Quốc rồi cũng sẽ như thế!…

Vậy, Việt Nam đã đối phó bằng cách nào? 

Từ kinh nghiệm thực tế tại biên giới Việt-Lào những năm nửa cuối thập kỷ 70 thế kỷ trước. Khi tàn quân Vàng Pao (lúc này chính y cùng vợ con đã chạy sang tị nạn tại Mỹ qua ngả Thái Lan) kết hợp với lực lượng FULRO quấy nhiễu tại nhiều nơi trên suốt chiều dài biên giới, đặc biệt là các tỉnh thuộc Tây Nguyên. Nhưng chính đồng bào H’mong Lào đã mật báo cho bà con phía Việt biết trước kế hoạch của chúng, thậm chí đa số họ còn xua đuổi, không chứa chấp để làm hại “những người anh, em cùng chung tiếng nói ở bên kia biên giới mà chúng tao đã kết nghĩa như ruột thịt…”. Chúng ta nhanh chóng quét sạch Fulro là nhờ phần lớn ở thông tin “tình báo” của nhân dân hai nước thời bấy giờ, khiến dư luận quốc tế phải kinh ngạc trước sự kiện mà nhiều năm trước chính quyền VNCH không thể làm được cho dù họ tổ chức khá nhiều cuộc hành quân tiễu phạt với mọi qui mô…

Trở lại với biên giới Việt-Cam, trước sự thay đổi chính sách mà phần lớn chỉ vì những cái lợi ngắn hạn của chính phủ đương nhiệm, lại là nước có nền “tự do-dân chủ” sơ khai & thực dụng, đứng trước những đòi hỏi có tính chất mị dân, phản lịch sử của các thế lực chống chính phủ, đứng đầu là Sam Rainsy - Chủ tịch đảng Cứu nguy dân tộc (CNRP) khi y liên tục đưa ra những luận điệu vu khống Việt Nam xâm lược, cướp đất của người Campuchia, bất chấp thực tế lịch sử đã được quốc tế công nhận: Ông, cha ta (cụ thể là vương triều Nguyễn) chưa bao giờ đánh chiếm Campuchia để lấy đất cho mình! Thì chính phủ Campuchia cũng không có những giải pháp “mạnh tay” hay giải thích cho dân chúng được rõ đâu là sự thật một cách minh bạch cần phải có…Đồng thời có những tin tức nhậy cảm về sự “đi đêm” trước đó giữa Trung cộng & Campuchia mà bằng cách nào đó đã đến tai các lãnh đạo Việt Nam. 

Trước thực tế nhiều năm đã qua, quan hệ giữa nhân dân hai nước ở vùng biên giới là khá tốt đẹp, lợi thế nữa là có nhiều đồng bào kh.me đã & đang sinh sống bình yên ở nhiều tỉnh như An Giang-Sóc Trăng vv…nên có cùng chung ngôn ngữ giao tiếp, lại hàng ngày vẫn thường qua lại buôn bán, lao động cho nên tình cảm giữa họ như thể bà con một nhà vậy.

Chúng ta đã tổ chức nhiều lễ kết nghĩa giữa các xóm-ấp với các phum-sóc vùng biên giới như một cuộc chính thức hoá việc nhận họ hàng. Việt Nam tổ chức nhiều lớp học ngay tại biên giới, dạy cả bằng hai thứ tiếng Việt-Cam, các cháu người Cam-Việt được ăn trưa miễn phí (gia đình nào có điều kiện thì có thể đóng góp tuỳ tâm, theo thông tin mới nhất thì đa số đồng bào đóng góp dù ít, dù nhiều). Tổ chức các đoàn khám-chữa bệnh cho nhân dân hai nước miễn phí, giao lưu văn hoá thường xuyên, nhất là những dịp lễ-tết của hai dân tộc, từ những sự gần gũi đó đã giúp gắn kết giữa đồng bào như người ruột thịt mà qua những biến cố đã chứng minh điều đó. Ngày 25-10-2011, Sam Rainsy cùng một số kẻ cực đoan khác đến khu vực đang phân giới cắm mốc giữa tỉnh Long An của Việt Nam và tỉnh Svay Rieng của Campuchia, nhổ 6 cọc mốc tạm thời mang về Phnôm Pênh thì chính những người dân Cam ở bên kia biên giới đã xông ra ngăn cản & dùng các đoạn tre đóng xuống chỗ vừa bị chúng nhổ lên. Trước các luận điệu vu cáo, họ phản bác: -“Chúng tao sống ở đây hàng nhiều đời nay, chúng tao biết rõ đâu là đất của ta đâu là đất của Việt Nam hơn chúng mày từ đâu đến chứ!”. 

Gần nhất, khi chiến tranh Thái-Cam sảy ra được vài ngày thì có một làn sóng tị nạn đổ về biên giới Cam-Việt thì chính những người bà con bên kia biên giới đã ngăn họ lại & giải thích mọi điều, mở rộng cửa cho tá túc tạm qua những ngày căng thẳng, đồng thời báo ngay cho bà con bên Việt, từ những thông tin kịp thời đó ta đã tổ chức nhiều chuyến xe sang phân phát mì ăn liền & nước uống, thuốc men, lều bạt giúp ngăn chặn một thảm hoạ nhân đạo nhãn tiền! 

Bên cạnh đó, hàng năm Việt Nam cũng tiếp nhận nhiều sinh viên, cán bộ người Campuchia sang học tập & đào tạo. Những nhân lực này cũng là một “đối trọng” dùng cho tương lai không còn xa nữa…

(Tổng hợp từ nhiều nguồn)





Thứ Hai, 17 tháng 11, 2025

Thiểm Minh Lượng: 1 NGƯỜI TRUNG QUỐC ĐÃ MÔ TẢ RẤT HAY VÀ CHÂN THỰC VỀ CON NGƯỜI NGA. ĐÂY CŨNG CHÍNH LÀ LÝ DO MÀ TẠI SAO PHƯƠNG TÂY LẠI BÀI NGA ĐẾN CÙNG CỰC NHƯ VẬY?

1 NGƯỜI TRUNG QUỐC ĐÃ MÔ TẢ RẤT HAY VÀ CHÂN THỰC VỀ CON NGƯỜI NGA. ĐÂY CŨNG CHÍNH LÀ LÝ DO MÀ TẠI SAO PHƯƠNG TÂY LẠI BÀI NGA ĐẾN CÙNG CỰC NHƯ VẬY?

Mời các bạn cùng đọc và suy ngẫm:

Cả năm trời sống ở Nga, tôi mới hiểu vì sao phương Tây lại sợ đất nước này — và điều đó chẳng liên quan gì đến quân sự

Thiểm Minh Lượng 陕明亮 | BAIJIAHAO (BAIDU) 🇨🇳 | 30 tháng Mười 2025

Trước khi đến Nga, mọi ấn tượng của tôi về đất nước này đều xây dựng trên những nhãn mác cứng rắn và lạnh lẽo: “dân tộc chiến binh”, cái rét Siberia, Tổng thống Putin quyết đoán, cùng những chiếc xe tăng và tên lửa cứ xuất hiện hoài trên tin tức. Tôi từng nghĩ rằng “nỗi sợ” của phương Tây đối với Nga bắt nguồn từ hình ảnh quân sự cơ bắp ấy.

Vì vậy, khi có cơ hội sống ở Nga một năm, tôi mang theo tâm thế gần như một “phóng viên chiến trường”, muốn tận mắt xem “chất thép” của đất nước này thực sự nằm ở đâu. Tôi đã sống từ sự phồn hoa của Moskva, đến nét nghệ sĩ của Saint Petersburg, thậm chí còn ở lại vài tháng tại khu phố cổ Kazan.

Sau một năm, khi kéo vali rời đi, tôi lại có một đáp án hoàn toàn đảo ngược. Có lẽ điều khiến phương Tây thực sự “sợ” Nga lại không hề là những vũ khí hữu hình ấy, mà là một thứ gì đó sâu xa, vô hình hơn — thậm chí có thể nói là đáng sợ hơn nhiều. Nó ẩn trong ánh mắt của từng người Nga, ẩn trong mảnh đất mênh mông và lịch sử dài đằng đẵng của họ.

__

1. “Triết lý khổ nạn” khiến người ta kính nể: họ không chịu đựng, mà là đang sống

Chúng ta thường nói Nga lạnh, nhưng điều đó thực sự là điều tôi đánh giá thấp nhất trước khi đến đây.

“Cái lạnh” tôi nói ở đây không chỉ là nhiệt độ âm 30 độ — thứ khiến lông mũi bạn đóng băng ngay khi bước ra ngoài, điện thoại cạn pin trong 3 giây. Mà là sức thống trị tuyệt đối của tự nhiên đối với con người. Trong nước tôi (Trung Quốc), mùa đông đến là “chống chọi cái lạnh”: mặc áo phao dày nhất, mở lò sưởi tối đa, co ro trong nhà run rẩy.

Nhưng ở Nga, tôi phát hiện ra họ đang “ôm lấy” mùa đông.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh “bơi mùa đông” (họ gọi là Моржевание), tôi hoàn toàn choáng váng. Giữa dòng sông Moskva, ngay tại một lỗ băng vừa được đục thủng, vài ông chú, bà cô hồn nhiên nhảy ùm xuống như thả bánh bao, quẫy vài cái rồi leo lên mặt đất, da đỏ ửng, vừa lau người vừa cười đùa như chẳng có gì xảy ra. Trên gương mặt họ không có chút đau đớn nào, mà là sự sảng khoái và tận hưởng.

Tôi hỏi người bạn Nga Vadim: “Họ không thấy lạnh sao?” Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi đến từ hành tinh khác, rồi nói: “Đó chính là mùa đông mà. Cơ thể cần cảm nhận nó, bằng không thì coi như chưa sống qua mùa đông.”

Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ rất lâu. Với họ, thiên nhiên khắc nghiệt không phải là “kẻ thù cần đối đầu”, mà là một phần tất yếu của cuộc sống — bạn phải trải nghiệm, cảm nhận, thậm chí hưởng thụ nó. Tư duy ấy lan tỏa ra mọi khía cạnh cuộc sống.

Lịch sử nước Nga chính là bản ghi đầy chiến tranh, nạn đói, cách mạng và biến động. Chuyện bi thảm nối tiếp bi thảm. Nhưng đối với chính người Nga, những khổ nạn ấy đã trở thành ký ức dân tộc và triết lý sống. Họ không theo đuổi “niềm vui nhỏ” như chúng ta vẫn hiểu, cũng không bám víu vào sự an nhàn hay tiện nghi. Hạnh phúc của họ được xây trên nền tảng kiên cường hơn nhiều.

Trong chung cư tôi ở, có một bà lão tên Natasha — Babushka (bà nội) gần 80 tuổi. Bà từng sống qua thời Liên Xô sụp đổ, từng chứng kiến đồng rúp trở thành giấy vụn trong một đêm. Một lần uống trà tại nhà bà, tôi thấy bà cẩn thận chẻ một viên đường thành nhiều mảnh nhỏ, mỗi lần pha chỉ dùng một hạt. Tôi tưởng bà keo kiệt, nhưng bà mỉm cười: “Cứ thế thì vị ngọt kéo dài hơn. Khi khó khăn, chỉ cần một chút ngọt là đủ rồi.”

Bà chưa bao giờ than vãn. Mỗi ngày, bà chống gậy đi chợ, về nhà ngồi bên cửa sổ đọc sách hoặc đan len. Căn phòng đơn sơ, thậm chí cũ kỹ, nhưng sạch bong. Trong ánh mắt bà có một sự bình thản đáng kinh ngạc — không phải cam chịu, mà là “Tôi biết cuộc sống có thể rất tồi tệ, nhưng rồi sao? Tôi vẫn sống tốt.”

Chính sức sống được chắt lọc từ khổ nạn này là điều xã hội tiêu dùng phương Tây hoàn toàn không thể hiểu nổi. Ở phương Tây, ý nghĩa cuộc sống thường được định nghĩa bằng việc theo đuổi hạnh phúc, tránh đau khổ và tận hưởng vật chất. Nhưng người Nga lại nói: “Ý nghĩa cuộc sống nằm ở chính việc ‘sống’ — bất kể hoàn cảnh thế nào.”

Sự bền bỉ tinh thần và sự ít lệ thuộc vào vật chất khiến họ có “khả năng chịu áp lực” đáng sợ. Một dân tộc không sợ sống khổ thì làm sao bạn có thể đánh gục họ bằng cấm vận kinh tế?

__

2. Chủ nghĩa tập thể cực đoan và chủ nghĩa cá nhân cực đoan: một linh hồn dân tộc mâu thuẫn

Nếu có điều gì khó lường hơn thời tiết Nga, thì chính là tính cách người Nga. Họ là những chủ nghĩa tập thể cực đoan, đồng thời cũng là những chủ nghĩa cá nhân cực đoan — hai phẩm chất tưởng như đối lập hoàn toàn lại hòa hợp một cách kỳ lạ trong con người họ.

Nói về chủ nghĩa tập thể: cảm giác thuộc về trong những câu chuyện vĩ đại mạnh đến mức ngột ngạt.

Tôi từng trải qua ngày Chiến thắng 9 tháng 5. Cả Moskva hôm ấy chìm trong biển đỏ. Tôi thấy những cựu chiến binh tóc bạc, ngực đeo đầy huân chương, được giới trẻ dìu dắt, nước mắt rưng rưng. Tôi thấy hàng vạn người dân giơ cao ảnh cha ông hy sinh trong Thế chiến II, hòa vào đoàn diễu hành “Binh đoàn Bất tử”.

Đó không phải tuyên truyền do nhà nước tổ chức, mà là sự thức tỉnh ký ức tập thể xuất phát từ lòng tự nguyện. Chủ nhà tôi — một anh kỹ sư IT bình thường lúc nào cũng ủ rũ — hôm ấy ăn mặc chỉnh tề, cầm ảnh ông nội, nghiêm trang bước trong dòng người. Anh nói với tôi: “Đây không phải để cho ai xem, mà là để nói với con cháu chúng tôi rằng: chúng ta từ đâu đến, và chúng ta là ai.”

Trong bầu không khí ấy, bạn cảm nhận rõ ràng rằng mỗi người Nga đều gắn chặt với lịch sử vĩ đại của đất nước. Họ tự hào chân thành trước mọi thành tựu quốc gia, và đau xót tận xương tủy trước mọi nỗi nhục dân tộc. Sự đồng nhất tập thể mạnh mẽ như thế là điều xã hội phương Tây — vốn đề cao tự do cá nhân và đa nguyên — không hề có. Nó có thể ngay lập tức tập hợp thành một sức mạnh đáng sợ.

Nhưng quay lại đời thường, bạn lại thấy chủ nghĩa cá nhân cực đoan của họ.

Nó thể hiện qua sự vô cảm kiểu “kệ tao” và thái độ coi thường quy tắc. Trên tàu điện ngầm Nga, bạn hiếm khi thấy ai nhường chỗ cho người già — không phải vì họ thiếu tôn trọng, mà vì logic của họ là: “Nếu ông ấy tự đi ra ngoài được, thì sức khỏe vẫn ổn, không cần tôi giúp.” Nếu bạn chủ động nhường chỗ, họ thậm chí có thể cảm thấy bị xúc phạm.

Họ có biên giới xã hội cực rõ ràng: người lạ gần như không trao đổi, và không bao giờ nở nụ cười lịch sự giả tạo. Ban đầu tôi rất không quen, cho rằng họ lạnh lùng thô lỗ. Sau mới hiểu: đó là sự tôn trọng ranh giới – việc của tôi không cần bạn lo, việc của bạn tôi cũng không can thiệp. Cứ an nhiên, đừng làm phiền nhau.

Chủ nghĩa cá nhân ấy còn thể hiện qua niềm đam mê “Dacha” — ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô. Gần như gia đình thành thị nào cũng mơ ước có một “vương quốc riêng” với mảnh vườn nho nhỏ. Cuối tuần, họ lái xe vài tiếng ra Dacha, trồng khoai, trồng dưa chuột, nướng thịt và uống vodka. Mảnh đất nhỏ ấy là thế giới riêng, bất khả xâm phạm.

Sự mâu thuẫn này khiến phương Tây khó hiểu: một dân tộc đoàn kết đến mức gắn bó máu thịt với quốc gia trên bình diện vĩ mô, lại “ích kỷ” và “vô trật tự” đến thế trong đời sống cá nhân. Họ không thể đoán được người Nga trước mặt mình sẽ phản ứng như thành viên tập thể hay cá thể độc lập. Chính sự bất định ấy đã trở thành một dạng răn đe.

__

3. Coi thường “quyền uy” nhưng sùng bái “sức mạnh”: quan niệm quyền lực phức tạp

Điều này, tôi cảm nhận rõ nhất khi làm các thủ tục hành chính và giải quyết việc đời thường. Người Nga có sự bất tín sâu sắc và thái độ coi thường cố hữu đối với những “quyền uy” nhỏ lẻ — như cảnh sát, nhân viên công sở, công chức cấp dưới.

Khi gia hạn giấy đăng ký tạm trú, tôi đã nếm đủ “chủ nghĩa quan liêu kiểu Nga”. Một việc đơn giản, tôi bị đẩy qua ba quầy khác nhau, điền bốn năm tờ đơn với nội dung lặp lại. Nhân viên — một bà tuổi sồn sồn — suốt buổi mặt lạnh như tiền, nói chuyện như thể tôi làm phiền bà ấy đang uống trà. Cả phòng tràn ngập sự trì trệ, hỗn loạn và bực bội.

Người Nga bên cạnh cũng càu nhàu, nhưng họ không phàn nàn về hệ thống, mà trao đổi kinh nghiệm “đi cửa sau”, “nhờ ai làm nhanh hơn”. Với họ, quy tắc là chết, con người là sống — biết cách “vượt qua” những quy tắc ngớ ngẩn mới là trí tuệ sinh tồn, chứ không phải điều đáng xấu hổ. Họ cho rằng những “quyền uy” cấp cơ sở này chỉ đang làm việc máy móc, thậm chí cố tình gây khó dễ — không đáng được tôn trọng.

Tuy nhiên, đối lập hoàn toàn là sự sùng bái gần như mang tính tôn giáo đối với “sức mạnh”.

“Sức mạnh” ấy được cụ thể hóa thành nhà lãnh đạo tối cao — người đại diện quốc gia và thể hiện lập trường cứng rắn trên sân khấu quốc tế. Tôi từng nói chuyện chính trị với nhiều người Nga: tài xế taxi, giáo sư đại học, thanh niên trong quán bar. Họ có thể phàn nàn xăng đắt, lương hưu thấp, đường xá hư hỏng… nhưng hễ nhắc đến Tổng thống “đáp trả cứng rắn” lãnh đạo phương Tây, ánh mắt họ lập tức sáng lên.

Một bác tài từng nói với tôi: “Đó mới là nước Nga của chúng tôi!” — giọng đầy tự hào.

Tôi dần hiểu logic của họ: họ coi thường những “quyền uy” không giải quyết được vấn đề thực tế, chỉ biết rập khuôn, nhưng họ sùng bái “người mạnh” ở đỉnh cao — người có thể giữ vững trật tự và bảo vệ danh dự quốc gia. Bởi họ tin rằng một quốc gia rộng lớn như Nga chỉ có thể tránh tan rã nếu có một trung tâm quyền lực mạnh mẽ. Họ không cần một “người quản lý phụng sự”, mà cần một “thần hộ mệnh”.

Quan niệm quyền lực ấy hoàn toàn trái ngược với lý tưởng phương Tây — “pháp luật tối thượng”, “kiềm chế và cân bằng quyền lực”. Phương Tây không hiểu nổi tại sao một dân tộc vừa nguyền rủa tham nhũng và trì trệ, vừa cuồng nhiệt ủng hộ người tạo ra hệ thống ấy. Họ cho rằng đó là mảnh đất màu mỡ cho chuyên chế — là điều không thể lý giải. Nhưng với người Nga, đó là bài học thực tiễn từ hàng thế kỷ biến động. Chính logic chính trị mà họ không thể hiểu được ấy mới khiến phương Tây cảm thấy bất an và “sợ hãi”.

__

4. Thế giới tinh thần quan trọng hơn thế giới vật chất: một linh hồn không lay chuyển bởi chủ nghĩa tiêu dùng

Nếu “sức mạnh mềm” lớn nhất của phương Tây là văn hóa tiêu dùng, thì Nga có lẽ là một trong những quốc gia có khả năng miễn dịch mạnh nhất trước thứ văn hóa ấy.

Ở Moskva, bạn đương nhiên thấy cửa hàng xa xỉ và trung tâm thương mại lộng lẫy, giới trẻ cũng theo đuổi thời thượng. Nhưng đó chỉ là bề mặt. Đi sâu vào kết cấu xã hội, bạn sẽ nhận ra: sự giàu có vật chất không quan trọng như ta tưởng.

Căn hộ của chủ nhà tôi là kiểu chung cư Xô viết cũ kỹ: thang máy kêu cọt kẹt, hành lang tối om. Đồ đạc trong nhà cũng đã vài chục năm. Nhưng anh ta có một căn phòng — ba bức tường đều là kệ sách chạm trần, chất đầy từ Tolstoy, Dostoevsky, Pushkin đến Bulgakov.

Một lần ăn cơm cùng nhau, tôi dùng iPhone đời mới, trong khi anh xài chiếc điện thoại Android cũ nứt nửa màn hình. Tôi ngại, anh cười, chỉ tay vào kệ sách: “Cái đó (điện thoại) chỉ là công cụ, sẽ nhanh chóng lỗi thời. Nhưng những thứ này — mới là thế giới của tôi.”

Ở Nga, nghệ thuật và văn hóa không phải món trang sức xa xỉ, mà là nhu yếu phẩm. Giá vé nhà hát, phòng hòa nhạc, bảo tàng ở Moskva và Saint Petersburg rẻ đến kinh ngạc. Tôi chỉ mất chưa đến 100 nhân dân tệ (khoảng 14 đô la) đã được xem vở ballet Hồ Thiên Nga tại Nhà hát Mariinsky — một trong những đoàn ballet hàng đầu thế giới. Khán giả có cả những cặp đôi ăn mặc lịch sự, sinh viên trẻ và người về hưu. Khi kết thúc, cả khán phòng đứng dậy vỗ tay không ngớt — hơn 10 phút — diễn viên cúi chào đi cúi chào lại. Sự kính trọng và say mê nghệ thuật ấy là không thể giả tạo.

Người Nga có thể ăn mặc giản dị, lái chiếc Lada cũ kỹ, sống trong khu chung cư Khrushchev, nhưng họ sẵn sàng dành cả buổi chiều suy tư trong bảo tàng, hoặc tranh luận đến khuya với bạn bè về một cuốn sách, một bộ phim. Trong đời sống họ, có một sự theo đuổi tinh thần vượt lên trên vật chất.

Thứ bậc giá trị ấy khiến logic tiêu dùng phương Tây hoàn toàn thất bại ở đây. Bạn khó lòng thuyết phục họ bằng những câu như: “Mua cái này bạn sẽ hạnh phúc hơn”, “Sở hữu thứ kia bạn mới là người thành đạt”. Một dân tộc không dễ bị điều khiển bởi ham muốn vật chất thì nội tâm họ ổn định — và khó bị lay chuyển từ bên ngoài. Chính “sự tự cung tự cấp về tinh thần” ấy có lẽ mới là điều khiến thế giới phương Tây — vốn quen dùng vật chất để định nghĩa tất cả — cảm thấy “sợ hãi” nhất.

__

5. “Chúng tôi là chúng tôi”: niềm tự tin văn hóa chối từ bị định nghĩa

Sống một năm, cảm nhận lớn nhất của tôi là: Nga chưa bao giờ cố “trở thành” ai cả. Họ không như một số nước — vội vàng hội nhập vào hệ thống phương Tây để được “công nhận là quốc gia phát triển”. Họ có một niềm tự tin văn hóa bẩm sinh — thậm chí hơi kiêu ngạo.

Họ hiểu rõ mình không hoàn toàn là châu Âu, cũng không hoàn toàn là châu Á. Họ là chính họ — một nền văn minh độc đáo, trải dài xuyên Âu-Á. Họ tự hào cực độ về lịch sử, ngôn ngữ, văn học và nghệ thuật của mình.

Tôi từng trò chuyện với Anna — một cô gái học lịch sử tại Đại học Saint Petersburg. Tôi hỏi: “Giới trẻ Nga có ao ước cuộc sống ở Mỹ hay châu Âu không?” Cô ấy suy nghĩ rồi trả lời rất chân thành: “Tất nhiên chúng tôi đi du lịch, đi học. Nhưng nói ao ước thì không. Cách sống, cách suy nghĩ của chúng tôi hoàn toàn khác họ. Ví dụ, chúng tôi cho rằng giao tiếp sâu sắc với gia đình, bạn bè quan trọng hơn tham dự một bữa tiệc náo nhiệt; đọc một cuốn sách hay ý nghĩa hơn lướt TikTok cả ngày. Không phải ai đúng ai sai, chỉ là chúng tôi khác.”

Cô ấy kết lại bằng một câu khiến tôi nhớ mãi: “Các bạn phương Tây luôn muốn phân tích chúng tôi, hiểu chúng tôi, gắn mác định nghĩa cho chúng tôi. Nhưng có lẽ, các bạn nên chấp nhận rằng ‘Tâm hồn Nga’ (Русская душа) là để cảm nhận — chứ không phải để hiểu.”

Câu nói ấy soi sáng mọi băn khoăn của tôi.

“Nỗi sợ” của phương Tây đối với Nga, về bản chất, là nỗi sợ trước điều “không thể kiểm soát” và “không thể lý giải”. Họ đang đối mặt với một đối thủ sở hữu sức mạnh quân sự hùng hậu nhưng lại không chơi theo kịch bản của họ; một kẻ thù tinh thần bền bỉ đến mức không sợ cấm vận hay cô lập; một nền văn minh có hệ giá trị và logic sống hoàn toàn khác biệt — và tin tưởng tuyệt đối vào điều đó.

Nó không tìm kiếm sự đồng tình của bạn, không quan tâm đánh giá của bạn, thậm chí chẳng mảy may hứng thú với lối sống của bạn. Nó chỉ lặng lẽ tồn tại ở đó — to lớn, sâu thẳm, phức tạp — như cánh rừng bạch dương vô tận: bạn có thể nhìn thấy nó, nhưng sẽ chẳng bao giờ bước vào được.

Chính cốt lõi văn hóa mạnh mẽ và tư thế chối từ bị định nghĩa ấy — chứ không phải bất kỳ tên lửa liên lục địa nào — mới khiến phương Tây cảm thấy một nỗi lạnh buốt thực sự, từ sâu trong tim. Điều này không liên quan đến quân sự, mà liên quan đến nền tảng của nền văn minh.

__

Mẹo du lịch & di chuyển:

🟢 Visa và đăng ký tạm trú: Visa du lịch khá đơn giản. Nhưng sau khi nhập cảnh, bạn phải làm thủ tục đăng ký tạm trú (Миграционный учёт) trong vòng 7 ngày làm việc. Thông thường, khách sạn hoặc chủ nhà nơi bạn ở sẽ hỗ trợ. Đó là một mảnh giấy nhỏ — hãy giữ kỹ, vì khi xuất cảnh có thể bị kiểm tra. Nếu thuê nhà riêng, nhất định phải xác nhận trước với chủ nhà rằng họ có thể làm giúp bạn.

🟢 Ngôn ngữ: Học vài chữ cái Cyrillic cơ bản sẽ giúp bạn đọc được tên ga tàu điện ngầm và biển báo — giảm đáng kể độ khó sinh tồn. Ở các thành phố lớn, người trẻ có thể nói tiếng Anh, nhưng đừng kỳ vọng quá cao. Tải ứng dụng hỗ trợ dịch offline (như Yandex Translate) là cực kỳ quan trọng. Các từ cần nhớ: Xin chào (Здравствуйте), Cảm ơn (Спасибо), Xin lỗi (Извините).

🟢 Giao thông: Hệ thống tàu điện ngầm ở Moskva và Saint Petersburg vừa là tác phẩm nghệ thuật, vừa là phương tiện di chuyển hiệu quả nhất. Tải ứng dụng Yandex Go — “phiên bản Nga” của Grab + Uber Eats — đặt xe, gọi đồ ăn, giá cả minh bạch, đáng tin cậy hơn nhiều so với vẫy xe đường phố.

🟢 Tiền tệ & thanh toán: Dù ở các thành phố lớn, thẻ tín dụng và thanh toán di động khá phổ biến, nhưng ở chợ nhỏ, thị trấn nhỏ hoặc khi đi xe buýt, tiền mặt (rúp) vẫn là vua. Nên mang theo một ít tiền mặt. Thẻ UnionPay của Trung Quốc có thể rút tiền mặt trực tiếp ở nhiều máy ATM.

🟢 Ứng xử xã giao: Người Nga bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp. Đừng mỉm cười quá mức với người lạ ở nơi công cộng — họ sẽ thấy kỳ quặc. Nhưng nếu được mời đến nhà, nhất định phải mang theo quà nhỏ: một bó hoa (lưu ý: số lẻ — số chẵn dùng cho tang lễ), một chai rượu hoặc hộp sô cô la.

🟢 An toàn: Khu trung tâm của hai thành phố lớn khá an toàn, nhưng luôn giữ đồ đạc cẩn thận, đặc biệt ở tàu điện ngầm đông người và các điểm du lịch — kẻ trộm không biên giới. Buổi tối tránh đi một mình đến khu vực hẻo lánh.

🟢 Trải nghiệm văn hóa: Đừng chỉ thăm Quảng trường Đỏ và Cung điện Mùa đông. Hãy đặt vé xem ballet hoặc opera qua mạng trước — giá không đắt, nhưng trải nghiệm thuộc hàng thế giới. Đó là cách tốt nhất để cảm nhận “tâm hồn Nga”. ■

Thiểm Minh Lượng 陕明亮 | BAIJIAHAO (BAIDU) 🇨🇳 | 30 tháng Mười 2025



“Sao trẻ con dạo này hay ốm?”

< Copy từ Facebook Hoa Hoàng >

Ngày nay trẻ con sinh ra phần lớn đều yếu hơn xưa, dễ bệnh hơn, dễ nóng lạnh thất thường, dễ viêm họng, viêm phế quản, cúm A, cơ thể mỏng manh như chưa kịp thích nghi với đời sống này. Nhiều cha mẹ cứ hỏi: “Sao trẻ con dạo này hay ốm?” Nhưng thật ra, muốn hiểu vì sao trẻ yếu, phải nhìn vào cả ba tầng: thân, tâm, nghiệp. Và phải nhìn cả cha mẹ lẫn thời thế.

Cha mẹ thời nay sống giữa môi trường hàn khí mạnh: ăn đồ lạnh, uống đá, trà sữa, thức khuya, làm việc trong điều hoà, ít vận động, stress triền miên. Phụ nữ tử cung hàn, tay chân lạnh, đau bụng kinh, đàn ông dương suy, khí huyết kém, tâm thì lo âu, cáu gắt… Cái hàn đó tích sâu trong cơ thể và khi mang thai, thai nhi hấp thu nguyên vẹn. Một bào thai nằm trong tử cung hàn giống như hạt giống được gieo trên mảnh đất thiếu nắng, chưa kịp lớn đã yếu. Nhiều trẻ từ trong bụng đã mang dấu hiệu tiên thiên thấp: tóc thưa, môi nhạt, lạnh tay chân, ngủ chập chờn, bụng đầy hơi, rốn lồi, khóc đêm… không phải do sinh khó hay do chăm dở, mà vì tiên thiên, phần khí ban đầu của đứa trẻ, đã yếu từ lúc hình thành.

Sinh ra rồi, cách nuôi trẻ ngày nay lại tiếp tục làm hàn chồng thêm hàn. Trẻ đang sốt lại lau khăn lạnh, đang ho lại nằm điều hòa, đổ mồ hôi xong cho nằm trước quạt, ăn sữa chua lạnh, uống nước cam lạnh, tắm nước lạnh, phơi gió mạnh… Những điều tưởng vô hại ấy chính là cách đưa hàn vào phổi, vào thận, khiến trẻ cứ bệnh hết lần này đến lần khác. Xưa trẻ được phơi nắng, chạy đất, được cạo gió, được làm ấm lưng, ăn uống tự nhiên, còn trẻ thời nay thì giường, điều hoà, ipad, sữa lạnh. Bảo sao miễn dịch không suy?

Nhưng yếu không chỉ vì thân, mà còn vì khí nhà, vì tâm cha mẹ, vì phước, nghiệp, duyên của chính đứa trẻ. Một ngôi nhà nhiều cãi vã, lo âu, áp lực, tiếng thở dài… thì khí trọc. Trẻ vía mỏng, sống bằng khí, nên hấp thu tất cả. Mẹ mà lo nhiều, khóc nhiều, sợ hãi khi mang thai, hoặc sống trong năng lượng nặng nề, thì đứa trẻ trong bụng đã bị ảnh hưởng. Nhà nào khí hoà thì trẻ ít bệnh, nhà nào khí loạn thì trẻ bệnh liên tục. Đây là điều y học hiện đại không đo được nhưng Đông y nhìn rất rõ.

Cũng có những đứa trẻ sinh ra đã khó nuôi, hay bệnh, hay khóc đêm, yếu ớt hơn người khác. Người đời hay đổ cho ngày xấu, giờ xấu, nhưng đó chỉ là phần ngọn. Ngày sinh chỉ là cánh cửa khí, còn linh hồn đi qua cánh cửa nào, đó là do nghiệp lực, phước lực, duyên lực dẫn dắt. Có những ngày khí thiên nhiên cực âm hoặc cực dương, trẻ tiên thiên yếu sinh vào đúng ngày đó thì khó thích nghi hơn. Nhưng cũng có những đứa trẻ sinh cùng giờ ấy mà vẫn khoẻ vì phước lớn, khí mạnh. Vậy nên vấn đề không phải là ngày xấu, mà là vì sao đứa trẻ ấy lại chọn đúng ngày đó để đến với gia đình này. Đó là tần số nghiệp trùng nhau. Một đứa trẻ khó nuôi thường đến để trả; để đòi, để hoá giải với cha mẹ. Cũng có trẻ mang oan khí, mang tà khí, hoặc phước mỏng nên thần khí chưa sáng, gặp gió độc chút là bệnh, đổi thời tiết chút là ốm, gia đình căng thẳng chút là sốt.

Nhưng đứa trẻ khó nuôi không phải là gánh nặng. Đó là một cơ hội chuyển nghiệp của cả nhà. Mỗi đêm thức trắng là một lần trả nợ cũ. Mỗi lần lo cho con là một lần phước sinh thêm. Cứ kiên nhẫn, mềm lòng, thương con vô điều kiện, thì nghiệp nhẹ dần và trẻ mạnh dần. Không có đứa trẻ nào đến để hành ai. Chúng chỉ đến để dạy cha mẹ một bài học mà thôi.

Và cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà có những người sinh con ra nuôi nhẹ tênh, bế là nín, đặt xuống là ngủ, ăn uống vào nếp, lớn lên khoẻ mạnh. Người ta gọi đó là mát tay. Nhưng mát tay không phải ở kỹ năng, mà ở tâm, đức, khí của người mẹ. Người mát tay thường tâm an, sống hiền, ít sân giận, hơi thở nhẹ, bàn tay ấm, khí huyết lưu thông. Cái chạm tay của họ mang theo năng lượng dễ chịu, trẻ cảm được ngay. Trẻ sống bằng năng lượng nhiều hơn bằng lý trí. Nên ai có tâm từ, cơ thể ấm, khí ổn, đức dày, thì tự nhiên nuôi trẻ sẽ nhẹ. Vì tâm ấm thì tay mát.

Còn người nuôi con vất vả không phải vì họ dở, mà vì duyên, nghiệp giữa họ và đứa trẻ sâu dày hơn. Họ cần trải qua thử thách để hóa giải, để tu, để sửa, để thương sâu hơn. Cũng có những người phước chưa đủ nên hành trình chăm con trở nên gian nan: thiếu người hỗ trợ, dễ sai cách, gặp gió độc là bệnh, gặp lạnh là sốt. Nhưng khi họ biết dùng hành trình nuôi con như một con đường tu tâm, tu nhẫn, tu hiền, tu thương, thì bàn tay họ tự nhiên sẽ mát dần theo năm tháng.

Một đứa trẻ khỏe hay yếu không chỉ do gen, do thuốc, do cách chăm, mà do gốc tiên thiên, do phước khí của gia đình, do cách sống của cha mẹ, do khí trong ngôi nhà, và do duyên nghiệp nhiều đời. Khi gốc mạnh, ngày xấu cũng hoá ngày lành. Khi phước dày, đứa trẻ yếu cũng thành trẻ khỏe. Khi tâm nhà ấm, con tự nhiên bớt bệnh. Khi cha mẹ biết chăm cả thân lẫn tâm, biết dưỡng khí dương, biết tránh hàn độc, biết giữ lòng hiền, biết tạo phước, biết nói lời ấm, thì trẻ sẽ lớn lên như mầm cây gặp nắng.

Mỗi sinh linh đến với gia đình đều mang một sứ mệnh. Có trẻ đến để cho niềm vui, có trẻ đến để gánh nghiệp, có trẻ đến để hoá giải, có trẻ đến để mở ra một cánh cửa tu tập mà cha mẹ chưa từng chạm tới. Và đôi khi, chính những đứa trẻ khó nuôi lại là bậc thầy lớn nhất của cha mẹ, dạy ta biết ơn, biết sống chậm, biết thương nhiều hơn, biết nhẫn hoá những phần gai góc trong chính mình.

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2025

FB Lao Ta (Tạ Duy Anh): HAI LẦN SUÝT NGỘ SÁT LÃO THÀNH

HAI LẦN SUÝT NGỘ SÁT LÃO THÀNH

Trong đời, có hai lần tôi suýt trở thành kẻ tòng phạm ngộ sát hai cụ lão thành.

Chuyện thế này.

Lần đầu vào khoảng năm 1998, gia đình tôi đang ở Tân Mai. Sáng nào nhóm của tôi, gồm 4 người, thường rủ nhau đi bộ ra cánh đồng cách khu tập thể khoảng 500 mét. Gặp nhau, chúng tôi vừa tập vừa nói đủ thứ chuyện. Từ chuyện tắm truồng khi bơi trên sông Hồng, đến những chuyện phòng the. Rồi cứ thế, nhân có sự kiện gì đấy, chúng tôi chuyển sang nói chuyện về ông Goóc-ba-chốp. Cả 4 anh em đều coi ông Goóc-ba-chốp là vĩ nhân, là thiên sứ Chúa cử xuống để phá địa ngục. Chúng tôi cùng nhất trí với nhận định: Goóc-ba-chốp không chỉ giải thể mô hình Xô-viết mà còn khiến thế giới tư bản cũng phải thay đổi. Chuyện kéo dài suốt trên đường về. Chúng tôi hoàn toàn không biết có một cụ già hom hem mà sau này chúng tôi biết tại thời điểm đó cụ đã có tới gần 40 năm tuổi đảng. Cụ được chia một căn hộ và cậy mình là cán bộ lão thành "nhảy dù" thêm được mảnh đất lưu không, vì thế cũng tạm đủ chỗ ở cho cả nhà 6 người.

Hóa ra cụ đi sau chúng tôi một đoạn ngắn và nghe rõ từng lời, của từng đứa trong 4 anh em. Bỗng anh Long Biên, người nhiều tuổi nhất (đã mất cách đây 9 năm), cán bộ ngành văn hóa, cùng quê với cụ Chính Phạm, vốn có khiếu hài hước đưa ra kết luận: 

-Nói ngắn một câu : Đ.có Goóc-ba-chốp thì anh em mình giờ vẫn đi xếp hàng mua gạo hẩm, chia nhau tem phiếu mua cá có giòi, còn nhiều người thì c.ư.t cũng chả có mà ăn...

Chúng tôi cùng cười ầm lên khiến không nghe rõ một tiếng "huỵch" phía sau. Khi ai đó hô hoán, chúng tôi quay lại thì thấy cụ lão thành đang co quắp, cơ thể còm nhom của cụ cứ giật giật, trong khi miệng cụ há ra không khép vào được. Một người từng làm y tá thời tại ngũ vội quỳ xuống bên cụ, dùng tay xoa bóp, ấn ngực, hà hơi, bấm huyệt...khiến cuối cùng cụ tỉnh lại. Cụ không thèm cảm ơn mà rít lên: "Chúng...nó...dám...ca ngợi tên...tên...phản...bội..."

Rồi cụ lại vật ra, lần này nằm ngửa thở dốc. Ông cựu y tá nghe được câu đó bèn nháy mắt cho chúng tôi, những tên suýt gây án: "Các ông đi đi, đi ngay, đũng quần cụ chưa ướt là chưa đáng lo".

Tận khi tôi rời khỏi Tân Mai, cụ vẫn sống, điều đó khiến tôi thấy có phần nhẹ nhõm.

Đã tưởng chuyện đó trăm năm mới xảy ra một lần. Nào ngờ  mới đây tôi lại suýt khiến một cụ lão thành khác đi sớm, chỉ vì cuộc chuyện phiếm giữa tôi với một người cùng đi tập, không quen biết. Hàng ngày ông ta vẫn vừa đi bộ vừa nghe bình luận của mấy trang chuyên về thời sự. Một hôm, lúc cùng ngồi nghỉ, ông hỏi tôi:

-Bác có theo dõi cuộc chiến Nga-Ucraina không?

Tôi đáp: 

-Tôi bận trông cháu nhưng vẫn thường xuyên đọc tin tức qua trang của mấy người bạn, đặc biệt hay đọc ông Phúc Lai GB, Henry Quang Vu...

-Tôi hồi đầu ủng hộ Putin, nhưng khi ông ta lộ ra tham vọng đế quốc, mục tiêu là chiếm đất, thì tôi mong ông ta thất bại hoặc chầu Diêm Vương sớm. Xâm lược là tôi ghét, bất kể do thằng nào khởi xướng. Còn bác, bác nghĩ sao về tay cựu KGB?

-Bác nghe nhé. Tôi là nhà văn nhưng giờ cũng thấy thiếu vốn từ để biểu thị sự khinh ghét, ghê tởm...khi nói về tên tội phạm chiến tranh. Từ nay ai bị tôi mắng ĐỒ PUTIN, sẽ là cấp độ hạ nhục lớn nhất mà tôi dành cho họ. Nó vượt xa đồ súc sinh, kẻ sát nhân máu lạnh, tên p.h.á.t x.í.t...

-Khốn nạn!...Một tiếng thét căm hờn vang lên ngay phía bên kia bụi trúc, cắt ngang lời tôi. Hóa ra có một cụ lão thành đang tập thở gần chỗ chúng tôi ngồi, mà từ đầu chúng tôi không để ý. Cụ nghe lỏm được những gì chúng tôi nói với nhau.

-Mất dạy, phản động, quân vô ơn...-Ông ta hét tiếp. Cả đời Putin hy sinh cho nước Nga, ngày quên ăn, đêm quên ngủ, lúc nào cũng canh cánh vì miếng cơm manh áo của nhân dân lao động...

Chắc bị đoản hơi, cụ lão thành đưa tay vuốt ngực ho sù sụ, nước mắt nước mũi nước dãi lòng thòng như lũ giun bò xuống cổ.

Cả tôi và ông bạn cùng ngơ ngác một lúc, rồi cùng phá lên cười.

-Các người đang ăn cơm, mặc áo của ai, biết không? Của Putin đấy. Không có Putin thì Mỹ nó chiếm Hà Nội lâu rồi. Không có Putin thì hôm Quốc Khánh, cả Hà Nội mưa ngập đến nóc nhà, chứ ngồi đấy mà xem duyệt binh...

Lần này lão thành không ho, không thở dốc, không vuốt ngực, mà cố hít trở lại những thứ đùn ra lúc trước bằng vẻ mặt đầy kiên định. Tôi bỗng thấy thương cụ, bèn ôn tồn bảo:

-Cụ ạ, Putin là tên sát nhân lớn nhất trong nửa thế kỉ qua. Tay ông ta chả phải do mắc bệnh gì đâu, mà bị Chúa đánh dấu vì giết người nhiều quá đấy. Đây, cụ xem đi.

Tôi mở điện thoại, vào mấy trang báo cách mạng, rum to cái ảnh chụp tay tên sát nhân, trông gớm ghiếc hơn tay ác quỷ. Cụ lão thành chùi mắt, quệt mũi, nhìn vào bức ảnh, rồi lại thét lên:

-Bọn ba sọc, chuyên bôi xấu lãnh tụ! Nếu đấy là tay đại đế Putin, thì chỉ là do NGƯỜI lao động nhiều quá, vì cả đời NGƯỜI không màng danh lợi, của cải, cả thế giới này biết. Các vị tìm báo Dân Trí mà đọc, để họ mở mắt, khai não cho.

-Ô, vậy là cụ có đọc báo Dân Trí? Vậy là cụ còn minh mẫn lắm. Họ dạy những gì, cụ có nhớ tí nào không?

-Vào mà đọc, để tự biết. Không có báo Dân Trí thì cả nước thất học lâu rồi. Mỗi chữ họ viết ra đều đắt ngang với vàng, nghe chửa?

-Vâng cụ. Vàng đang rất đắt. Thật may cho báo Dân Trí có một độc giả như cụ, vàng nào so được. Vậy thì mời cụ đọc, của báo Dân Trí chính hiệu đấy cụ nhé.

Tôi lại mở điện thoại, lấy bài báo Dân Trí viết về sự giầu có của Putin, đăng từ nhiều năm trước ra. 

-Đây ạ, để cụ ngự lãm!

Cụ lão thành chiếu cố lướt qua cái đầu đề, rồi lẩm bẩm:

-Putin có tài sản 200 tỉ đô? 

Và lại hét to: Ba sọc! Con mẹ cái bọn ba sọc. Putin không cần tiền. Vả lại bọn ngu ấy chúng phải biết rằng NGƯỜI lấy ở đâu ra ngần ấy tiền?

-NGƯỜI ăn cướp của nhân dân Nga cụ ạ. Ngắn gọn thế thôi. Cái hố xí của NGƯỜI cũng bằng vàng, bán đi cả họ nhà cụ no cơm ấm cật ba đời. Và cụ nhớ cho, tại thời điểm NGƯỜI có 200 tỉ, như báo Dân Trí đưa, Elon Musk mới chỉ có vài tỉ thôi nhé.

Cụ lão thành định nói gì đó, nhưng môi cụ cứ bập bập như gọi gà. Rồi bỗng cụ nằm gối đầu lên bờ kè, bụng phồng lên như quả bóng căng hơi.

Anh bạn nhanh tay cầm cái lá trúc khô đặt vào trước hai lỗ mũi cụ, nhưng bất ngờ bị cụ gạt phắt ra. 

Chúng tôi cùng thở phào, như những kẻ vừa may mắn thoát án.

- Tạ Duy Anh -

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2025

Mai Triệu Quang: Tại sao mặt đường trong các hầm đường bộ luôn là đường bê tông xi măng mà không phải đường nhựa ?

 Hôm qua có nhận được câu hỏi của một người bạn, thấy cũng thú vị nên chia sẻ câu trả lời trên lăng kính của một Kỹ sư Cầu đường

Câu hỏi: Tại sao mặt đường trong các hầm đường bộ luôn là đường bê tông xi măng mà không phải đường nhựa ?

Đây là một câu hỏi rất thực tế trong ngành kỹ thuật cầu đường.

Đúng là chi phí ban đầu để làm mặt đường bê tông xi măng (BTXM) đắt hơn đường nhựa (bê tông nhựa asphalt), nhưng người ta chấp nhận "chơi lớn" trong hầm vì những lý do an toàn và kinh tế lâu dài không thể đùa được.

Các lý do chính:

1. 🥇 An toàn cháy nổ (Lý do SỐ 1)

Đây là yếu tố quan trọng tuyệt đối.

Nhựa đường (Asphalt): Về cơ bản là một sản phẩm từ dầu mỏ (bitum). Nó có thể cháy và khi cháy sẽ sinh ra một lượng khói đen, dày đặc và cực kỳ độc hại.

Bê tông xi măng (Concrete): Là vật liệu không cháy.

Trong một không gian kín và hẹp như hầm, hỏa hoạn là thảm họa. Nếu mặt đường làm bằng nhựa, nó sẽ trở thành "mồi" cho đám cháy, khiến việc cứu hộ và thoát hiểm gần như không thể. Dùng bê tông xi măng là để loại bỏ hoàn toàn nguy cơ này.

2. 🦾 Độ bền và Chi phí bảo trì

Hầm là một "nút thắt cổ chai" trong hệ thống giao thông. Việc đóng hầm để bảo trì, sửa chữa là một cơn ác mộng, gây tê liệt giao thông nghiêm trọng.

Tuổi thọ: Mặt đường BTXM có tuổi thọ thiết kế 30-40 năm, thậm chí còn hơn. Đường nhựa chỉ khoảng 10-15 năm là phải đại tu (cào bóc, thảm lại).

Bảo trì: Chi phí gián đoạn giao thông để sửa đường nhựa trong hầm còn tốn kém hơn cả chi phí làm đường. Vì vậy, người ta chọn giải pháp "làm một lần, dùng cả đời" (hoặc ít nhất là vài chục năm) bằng BTXM.

3. 💪 Khả năng chịu tải (Không lún vệt bánh xe)

Đường trong hầm thường xuyên phải chịu tải trọng rất nặng của xe tải, container.

Đường nhựa (mặt đường mềm): Dưới tải trọng nặng và di chuyển chậm (nhất là khi leo dốc trong hầm), nhựa đường dễ bị biến dạng vĩnh viễn, tạo ra các "vằn hằn lún vệt bánh xe" (rutting).

Đường BTXM (mặt đường cứng): Là một tấm (slab) cứng, phân phối tải trọng ra một diện tích lớn. Nó hoàn toàn "miễn nhiễm" với hiện tượng lún vệt bánh xe.

4. 💡 Hiệu quả chiếu sáng

Chi phí vận hành hầm rất tốn kém, phần lớn là tiền điện cho chiếu sáng và thông gió.

Mặt đường BTXM có màu xám sáng, phản xạ ánh sáng tốt hơn nhiều so với màu đen của nhựa đường.

Nhờ vậy, hệ thống chiếu sáng trong hầm không cần dùng đèn công suất quá cao hoặc có thể giảm bớt số lượng đèn, giúp tiết kiệm một khoản tiền điện vận hành khổng lồ trong suốt hàng chục năm.

5. 🌬️ Chất lượng không khí

Nhựa đường, đặc biệt là khi còn mới hoặc khi trời nóng, sẽ bay hơi các hợp chất hữu cơ (VOCs) có mùi hắc và không tốt cho sức khỏe. Trong không gian kín của hầm, nơi không khí vốn đã ô nhiễm, việc này càng làm trầm trọng thêm vấn đề. BTXM thì trơ, không bay hơi bất cứ chất gì.

Tóm lại: Dù đắt đỏ ban đầu, nhưng xét về an toàn cháy nổ, tuổi thọ, và chi phí vận hành/bảo trì lâu dài, bê tông xi măng là lựa chọn "bất khả chiến bại" (unbeatable) cho các công trình hầm.