Chào bà con.
Nay tôi được rảnh chút, chiều theo yêu cầu một số bạn bè nên lên một bài về những con voi.
Trước tiên thì phải xin nói trước với mọi người rằng tôi không sinh hoạt trong hội “voi quyền” và cũng không phải một “chiên da” về voi, viết bài này ra nói thật là rất ngại, tôi ngại khi viết ra nhiều thứ, nhiều điều mà con mắt nhìn thấy trên những con đường tôi từng đi qua, nhiều sự thật trần trụi.. vì sợ bà con lại ném đá nói tôi đạp đổ nồi cơm, hay phá miếng cơm manh áo của họ.
Đây chỉ là một câu chuyện lan man tầm phào lội ngược ký ức với con mắt nhỏ bé và suy nghĩ hạn hẹp của tôi, nếu có gì nhạy cảm gọi là nói tào lao động tới chuyện cơm áo của bà con thì xin mọi người nhẹ tay ạ.
Tôi có may mắn là thời trai trẻ tha phương khắp nơi, làm đủ mọi nghề và chui đủ mọi xó xỉnh rừng rú, tính lại hay tò mò nhìn ngó kiểu nhiều chuyện...
Tôi ở rừng nhiều và rất thích nghe chuyện săn hay đi theo phường săn, nhưng câu chuyện tôi kể đây thì lại ở một góc nhìn khác về một con vật có thể là quá gần gũi với nhiều người, có thể có khi có bà con ở đây còn đang nuôi chúng phục vụ khách du lịch, hoặc chở hàng hoá..vv, đó là con voi.
Nếu chỉ nhìn sơ qua thì ai cũng nghĩ chúng bình thường như con trâu con bò, có gì mà nói đâu, nhưng tôi muốn kể một câu chuyện khác bà con ạ.
Ngày tôi lang thang ở Xayaboury, một huyện nhỏ thuộc tỉnh Xayaboury (tiếng Lào hay nói là Xay nha bu ly), nơi tôi ở gần với ngã ba của đường 4, nơi đó đường 4 chia 2 nhánh một đi qua sông Nậm Huống sang Naleng, Na Khôn rồi lên phía Luông pha băng, một nhánh rẽ trái là đường 4A đi qua Ban Nông, Na San rồi lên Viêng Keo..gần biên giới Thái.
Tôi ở Na Phai qua sông Nậm Huống là sang Na Leng, phía ngoài huyện lỵ Xay nha bu ly..
Nơi đó vùng cao nguyên người dân trồng cà phê và bông với vừng nhiều lắm, na ná vùng Tây Nguyên ở ta, thật vô tình thôi, sau đó tôi được biết thêm một điểm nữa giống vùng Tây Nguyên là nơi đây nổi tiếng rất nhiều voi và có nghề thuần voi, khác với Tây Nguyên Việt Nam là người M, nông chuyên săn và thuần voi, ở đó tôi thấy người Lào Lum và người Khmui cùng người Hmong thuần voi nhiều, tôi cũng nghe nói là chính người Lào mang nghề săn voi và thuần voi qua Tây Nguyên Việt Nam, nghe hơi nồi chõ vậy chứ thực tình có đúng không thì tôi không dám nói.
Đi từ Kẹo Khem lên huyện Xay nha tôi để ý thấy rất nhiều voi, ngày đó thì thị xã này còn rất thanh bình và yên ả, khu vực dân cư đông thì ít voi hơn, nhưng ra phía ngoài vùng ven thì có khi đang đi đường thấy rào rào cây rẽ ra rồi một ông tướng ông tượng cao nghệu to đùng lừng lững chui từ rừng ra đi đủng đỉnh vòi lúc lắc, ban đầu tôi sợ xanh mặt tưởng voi rừng vì tôi đã từng gặp voi rừng và bao phen suýt tè ra quần vắt chân lên cổ chạy vì chúng rồi, nhưng nhìn thấy cọng xích sắt trên cổ hoặc ở chân chúng, hay những cái chuông chúng đeo tôi mới biết chúng là voi nhà, hú hồn...
Ở Na Phai thì tôi lại ở giữa một Mường nuôi toàn voi là voi.
Thời gian ở đó tôi thường lê la khắp nơi và cũng vô tình được xem tận mắt cách mà người ta “thuần” một con voi rừng ra sao.
Tôi không biết mọi người từng biết chuyện thuần voi này nghĩ gì về cái sự “thuần voi” đó, nhưng với cái nhìn của tôi thì việc đó quá tàn nhẫn và xót xa lắm, tôi không bi thương hoá đâu, vì mọi thứ tôi thấy bằng con mắt của mình nên phải nói đúng từ là như vậy
Tại sao lại là “thuần voi” mà không phải là “nuôi voi”?
Thuần là họ bắt voi rừng nhỏ về nuôi từ bé.
Nuôi voi thì có thể chúng đã thuần xong rồi người ta bán mua như con trâu con bò thôi.
Voi nhà tôi thấy họ nói nó cực kỳ ít sinh đẻ, do điều kiện nuôi nhốt hay do điều gì thì tôi không biết cụ thể, nhưng có người nói do voi nuôi bị làm việc quá sức nên mất khả năng sinh sản, rồi voi cái cũng rất khó khăn khi chọn bạn tình, chúng không như những loài to xác như trâu bò khác, tới mùa động dục thì con voi đực trở nên hung hãn phá phách, đổi tính tới nỗi người chủ còn phải sợ, họ thường phải mang nó vào rừng xích riêng tránh gây nguy hiểm, nhưng đó là nơi nó ở xung quanh có voi cái, nó ngửi thấy mùi, còn con voi xưa của tôi chăn thì may là chắc không có con voi cái nào quanh bán kính vài chục cây số vuông nên nó không dở chứng phá phách, tới mùa động dục voi đực trở nên nhạy cảm lắm nó có thể ngửi thấy mùi voi cái từ rất xa và có thể đi hàng mấy chục cây tìm gái, và rất nhớ đường, nhưng voi cái lại rất kén chọn “bồ” kể cả cả đàn voi đực cả trăm con đẹp trai khoai to, thiếu gia tổng tài vây quanh, nó đã không thích thì còn lâu đã cua được nó chứ đừng nói là “gửi trẻ” được, có người chọn cách thả voi cái vào rừng cho nó gặp voi rừng, hoặc nuôi lẫn với con đực từ nhỏ.., nhưng tỷ lệ thành “gia thất” hay tăng “voi khẩu” vẫn rất ít.
Nên người ta chọn cách săn voi con ở rừng về “thuần dưỡng”, công việc này không hề đơn giản và phải mất rất nhiều thời gian công sức, đầu tiên là phường săn voi phải vào rừng tìm và đánh dấu đàn voi nào có voi cái đang mang bầu theo cách của họ, họ phải theo dõi, quá trình này rất vất vả khó khăn vì voi di chuyển kiếm ăn rất rộng, mang bầu tới hai năm có khi hơn hai năm, hoặc thợ săn “dò” đàn voi rừng thấy vết chân voi con thì tổ chức đưa đàn voi nhà đi đuổi theo bao vây phục kích săn bắt voi con.
Voi đi săn thì không phải loại voi bình thường kéo gỗ, họ huấn luyện nó bài bản đàng hoàng như lính chiến chứ không đơn thuần là cứ vậy lùa vào rừng vây bắt voi rừng đâu.
Gặp đàn voi rừng thì thợ săn lùa đàn voi nhà ùa vào bao vây và tách đàn chỉ vây bắt voi con, chỉ voi con tầm 1-2 tuổi hoặc hơn chút chút thôi, chứ lớn hơn thì thôi bỏ chứ trời mà thuần nổi nó.
Thợ săn voi đi cả đoàn chục hơn chục con voi đực to, họ mang theo dây rợ rồi xích sắt, khi bắt được voi con họ trói chúng bằng dây da, những sợi dây to như bắp tay, người ta cắt da trâu tươi rồi vòng qua hai thân cây gần nhau xong cho một khúc cây vào quấn cho nó xoắn lại dần dần và phơi trong nắng, khi khô lại cái dây vừa cứng vừa chắc kinh lắm.
Khi lùa voi rừng tách đàn ra đã khó rồi, vì loài voi rất khôn những con voi to luôn đi vòng ngoài, voi con đi bên trong cạnh voi mẹ, rồi lại tách hai mẹ con con voi cái và voi nhỏ ra, voi mẹ rất dữ và bảo vệ con, nhiều khi họ phải hạ voi mẹ mới có thể bắt được voi con, người ta ngồi trên bành voi thò cây sào lồ ô có vòng dây da xuống để bắt voi con, rồi quăng dây vào chân giữ lại.
Con voi con bị bắt mang về nhìn rất tội, người ngợm xước sát hết, có con đi khập khiễng vì bị đau chân hoặc bị thương trong quá trình vây bắt, ba bốn voi nhà kè xung quanh như áp giải tội phạm lên đồn, nó kêu gào thảm thiết tiếng kêu oe oe như trẻ con gào khóc.
Đem voi con về thợ săn làm lễ cúng bái hẳn hoi, có thầy cúng tới cúng, thịt gà lợn làm cỗ to tưng bừng như lễ đầy tháng con nít vậy, nhưng cuộc sống của con voi con sẽ không bao giờ được như đứa con nít kia, vì đơn giản nó là con voi chứ không phải con người...
Cuộc sống khổ ải của con voi nhỏ bắt đầu, đầu tiên người ta trói bốn chân nó, nếu nó chống cự dữ dội thì một là nó sẽ bị bỏ đói, đói tới khi nào run lẩy bẩy quỵ chân xuống sắp đổ thì họ sẽ cho ăn một chút, nếu nó nằm lăn ra thì họ sẽ đóng một cái giá bằng cây luồn qua bốn chân nó cho nó đứng lên, nếu nó vùng vẫy lắc đầu quơ vòi chống lại họ sẽ đặt ngàm có đinh sắt vào cổ nó, cái ngàm hình chữ U có cắm đinh sắt, nếu lắc đầu mạnh đinh sắt sẽ đâm vào cổ nó, quá trình “thuần” đầy đau đớn tàn nhẫn này kéo dài có thể vài tháng cũng có thể cả 1-2 năm tuỳ theo sự cứng đầu của voi con cho tới khi nào nó tạm gọi là “ngoan” ít chống đối phản ứng lại khi con người tới gần, biết nghe lệnh của con người, nhưng chưa xong...
Sau đó còn quá trình tháo xích và cho voi nhà kèm nữa, tháo xích là chỉ tháo nó ra khỏi chỗ bị trói giữ, còn bốn chân nó vẫn bị trói lại, một là trói hai chân sau, hai là trói chéo chân một sau một trước, người ta làm vậy đề phòng nó bỏ chạy hay có ý chống đối, luôn có hai ba voi nhà kèm nó xung quanh khi huấn luyện nó, quá trình huấn luyện này là những lệnh như đi, đứng, quỳ, quay đầu..vv, nó phải học nghe lệnh và hiểu người chủ nói gì, nghe thì đơn giản vậy thôi nhưng khổ ải với con voi con lắm, để bắt nó nghe lời thì người ta làm đủ cách, toàn những cách ác ôn thậm chí tàn bạo, như đánh bằng roi da, đập búa vào chân, đập búa vào đầu, trói kiểu tứ mã phanh thây, bắt nhịn ăn, nhịn uống...
Nhìn những con voi con đang “thuần” nói thực là tôi thấy chúng tội nghiệp lắm, nó kêu gào thảm thiết, ánh mắt lúc như van lơn lúc như rực lửa căm thù.
Đó là thuần voi kéo gỗ đấy, voi thuần cho rạp xiếc thì còn khổ ải hơn nữa.
Mọi người đi xem xiếc thường nhìn thấy các con thú làm xiếc hay biểu diễn rất vui mắt và hài hước đúng không? Nếu để ý kỹ sắc diện của chúng nhất là đôi mắt chúng, ta sẽ thấy chúng không hân hoan như những diễn viên khi nhận những tràng pháo tay cổ vũ đâu, mà ánh mắt của sự cam chịu thậm chí phẫn uất, tuyệt vọng.
Con voi ở rạp xiếc còn khổ hơn nữa là trải qua tuổi thơ thuần dưỡng đầy roi vọt cực hình rồi, quá trình tập luyện làm xiếc mua vui lại khổ nữa, con người hiểu biết như vậy còn phải trầy trật khi tập luyện biểu diễn nói gì tới con vật, nhưng con người thì khác hơn là có thể là đam mê, năng khiếu hay động cơ nào đó, còn con vật thì chỉ có sự bắt ép, bắt buộc thôi chứ chúng nào biết tới khái niệm “đam mê” hay “ nghệ thuật” mẹ gì, chúng phải làm theo lệnh không thì bị ăn đòn hoặc bị phạt bỏ đói bỏ khát, vậy thôi..chả hay ho gì ba cái môn xiếc thú xiếc vật đâu.
Có câu chuyện dân gian mang tính ngụ ngôn là “Thày bói mù xem voi”, thầy bói sờ voi rồi mỗi người nói một kiểu theo những gì họ “sờ” thấy.., đó là truyện, nhưng trên thực tế thì có chuyện đó, nhưng ý nghĩa nó khác xa câu truyện trên.
Khi đi mua trâu bò, hay chó, gà ..vv, thường những người làm nghề mua bán xưa gọi là “lái” đó cũng đều phải học hỏi tý chút gọi là “xem tướng”, tướng ở đây ko phải là tướng của người bán con vật đó cho họ, mà là tướng của con vật đó, họ học lại sự đúc kết từ cổ nhân khi nhìn xoáy nhìn sừng, nhìn mắt trâu bò để “xem” nó có ương bướng không, quan trọng là có húc người, phản chủ không, ở chó thì hiền hay dữ, gà thì đá đòn gì hay vv, đại khái là vậy.
Thầy xem voi ở đây là những người học hỏi cẩn thận những kinh nghiệm chắt lọc từ xưa của cổ nhân, ngoài ra còn phải có kinh nghiệm thuần và nuôi voi rất nhiều năm và thường là những người già, những “ông vua” về bắt và thuần voi, tôi không ngạc nhiên về những gì họ phán về tính nết của con voi khi xem “tướng” của con voi đó vì những kinh nghiệm quá dày dặn của họ khi đã từng bắt “thuần” và nuôi qua tay hàng trăm con voi, tuy nhiên là không phải ai có “chiến tích” lẫy lừng như vậy cũng có khả năng xem tướng và “đọc vị” về voi, những người đó ít thôi.
Trong quá trình “thuần” tôi nghe nói có người dùng cả “thuật”, “thuật” ở đây không phải là nghệ thuật thuần dưỡng như dạy dỗ đâu, mà nôm na là một thứ “phép thuật” nó khá bí ẩn nhưng với cá nhân tôi thì tôi vẫn cảm thấy có gì đó rất khó lý giải, phủ nhận thì tôi không phủ nhận cái “phạm trù vô hình” đó, nhưng công nhận hoàn toàn thì tôi cũng không dám quả quyết vì tôi chưa hiểu rõ hoàn toàn “phạm trù tâm linh” đó, tôi đã từng thấy tận mắt một con voi con bất trị, người ta đã mời “thầy” cao tay tới, và thật lạ là dường như ông “thầy” kia có một khả năng gì đó có thể “thu phục” được con voi, ông ta không hề đụng tay chân, lấy roi da đánh hay búa đập, cây đâm nó mà chỉ im lặng đi quanh, đôi lúc nhắm mắt miệng lẩm bẩm gì đó, rồi ông ta tiến vào đưa tay xoa đầu con voi và cho nó ăn nắm cỏ hay khúc mía, trong khi trước đó con voi nhỏ điên cuồng chống đối tới kiệt sức nhiều ngày, nó bị đánh đập rất nhiều, hai bên vai và cổ bị những mũi sắt nhọn từ cái gông hình chữ U chọc gần như nát, máu chảy như ướt đẫm, toàn thân nó đầy thương tích rất thương tâm..
Trước ông “thầy” kia thì con voi trở nên hiền lành ngoan ngoãn như đã được “thuần”.
Người ta lập đàn làm lễ cúng hẳn hoi khi thuần voi, voi bị thuần thì không phải ở trong sân nhà, mà họ có những khu vực riêng, ngoài rừng hoặc những nơi vắng vẻ, những nơi đó không phải ai cũng được vào nếu là người lạ, nhất là người nào lạ xuất hiện ở đó sau đó thì con voi có biểu hiện “chứng” dữ hơn, họ gọi là bị “vía” dữ, và họ sẽ gọi “thầy” làm phép “giải vía” điều này cũng khá khó hiểu tôi thấy nó như là con nít ở ta bế đi chơi rồi gặp ai đó khen chê gì đó về cứ khóc quấy rồi phải nhờ người “đốt vía”.
Thầy pháp làm lễ cúng hẳn hoi, cái lễ cúng đó có hẳn tên gọi cụ thể nhưng tôi quên rồi, đại khái là như tước bỏ, thay đổi linh hồn hoang dã của con voi khi ở rừng, triệt tiêu tinh thần chống cự của nó và bắt ép nó phải quy phục con người hoàn toàn, họ vừa dùng “thuật” vừa dùng đòn roi trong cả quá trình dài thuần nó nhằm triệt hạ hết tính kháng cự và bản năng hoang dã của nó.., nói chung là tàn nhẫn lắm, việc này ám ảnh tôi tới độ sau đó mỗi khi nhìn thấy con voi tôi lại rùng mình, đằng sau vẻ ngoài hiền lành nhẫn nhục của nó là cả một quá trình “thuần” dài đầy đau khổ theo đúng nghĩa.
Thuần xong thì trước khi thả nó sống cùng voi nhà thì họ lại làm lễ nữa, lễ rất to chứ không phải qua quýt hay mang tính hình thức, cái lễ này có thầy cúng tới cúng Giàng, thần linh hẳn hoi, nó không phải như cái lễ đầu kiểu khai sinh, mà nó như thủ tục nhập “hộ khẩu” vào buôn vào mường, long trọng là vậy nhưng nó lại chẳng mấy khi được đối xử đúng mực so với những gì nó đã giúp con người.
Nó bắt đầu phải lao động cực khổ, đừng thấy những con voi lang thang trong rừng mà bạn nghĩ nó chỉ có mỗi việc đi kiếm ăn mà ko phải làm gì, tôi đã từng vào sâu trong những cánh rừng khắp Đông Nam Á..tôi đã từng gặp biết bao con voi phải kéo gỗ trong rừng sâu, đường sá ngày đó và có khi là tận bây giờ làm gì đã có đâu, chúng lầm lũi kéo những khúc gỗ khổng lồ, và mùa mưa chúng lại phải làm việc nhiều hơn vì mưa xuống tạo một lớp bùn trơn và gỗ sẽ dễ kéo hơn vì trượt trên lớp đất bùn dễ hơn, nhưng ngược lại cũng nguy hiểm hơn khi những khúc gỗ đó tuột và lăn xuống vực, rất nhiều con voi đã bị gỗ kéo lăn xuống vực và chêt.., khi gặp những đoàn voi kéo gỗ thứ ám ảnh tôi nhất là những đôi mắt của chúng, nhiều con gầy trơ xương, khi làm lụng tới kiệt sức xong thì người ta tháo xích thả chúng ra rừng kệ cho chúng đi kiếm ăn lang thang đây đó, một hai ngày lại gọi về kéo gỗ.
Có nhiều con voi chỉ nghe một chủ, đó là những con voi già nó gắn bó lâu với người chủ đó, với người khác thì không phải là nó không nghe lời, mà vẫn nghe nhưng với thái độ “coi thường” hơn chút chứ không phục tùng hoàn toàn, nhìn chung thì dù to lớn và cực kỳ thông minh nhưng cũng như mọi loài thú khác, chúng vẫn sợ con người, vì con người mới thật sự là chúa tể của tàn ác.
Thời điểm tôi làm thằng chăn voi ở đất Thái thì tôi cũng gặp nhiều may mắn, đó là con voi tôi chăn cực kỳ khôn và “hiểu chuyện” nói thật lòng là tôi chưa từng bao giờ phải đánh nó một cái nào, xin thề là vậy.
Ban đầu tôi cũng kinh lắm, vì nó quá to lớn cặp ngà to như bọng chân tôi lại dài gần cả mét, bốn chân như cột đình thêm cái vòi như con trăn cực kỳ nhanh và khéo léo nữa, nói thật là ban đầu có lúc cay nó lắm vì nó chả coi mình ra gì, tôi chọn cách tao “dỗi” mày, kệ mày muốn làm gì thì làm, tôi vờ “bơ” nó coi sao, cay lắm nhưng cũng chả nỡ đánh nó dù có lấy cái que vụt nó thì khác gì đuổi ruồi cho nó đâu, nói thật tôi vẫn thủ khẩu sung ngắn mỗi khi đứng gần nó, đạn súng ngắn thì như gãi ghẻ cho nó nhưng chỉ còn mỗi thứ đó để bấu víu thôi chứ biết bấu víu vào đâu nữa, nhưng từ lúc tôi ăn cơm thấy nó cứ nhìn tôi đã chia nửa chỗ cơm cho nó ăn rồi đêm tôi lọ mọ kéo lá mía cho nó ăn, tự nhiên nhìn con mắt nó khác hẳn, nhất là khi thấy da cổ chân nó bị toét vì sợi xích sắt, ruồi muỗi cứ bâu vào nó phải đuổi suốt tôi đã cố hết sức dùng hai cái tắc kê mở vỏ lốp xe đút vào vặn cái mắt xích rồi tháo cái xích ra ném đi nó nhìn tôi vẻ biết ơn lắm.
Sau này thấy tôi gần gũi được với nó cả chú Năm San lẫn anh Bảy khùng sửng sốt lắm, chú Năm lúc đó rất quý và thương tôi nên có lần chú dặn, cẩn thận đó con ạ, nó dữ lắm đó coi chừng không nó chứng lên thì mệt đấy..,
Nhưng dù nó là dã thú đã được thuần và bản năng hoang dã bất cứ lúc nào cũng có thể trỗi dậy nhưng tôi vẫn cảm thấy nó quý tôi thật lòng qua ánh mắt của nó, nhìn con vật khôn hay không, hiền hay ác thì qua ánh mắt cũng nói lên được phần nào đó nếu mình thực sự để ý quan tâm tới nó.
Có rất nhiều con voi thậm chí voi ở rạp xiếc đã nổi điên bất ngờ và quật chết người, rồi voi kéo gỗ ở Lào tôi cũng thấy rồi.., người ta hay lý giải do chúng động dục hay do đám đông làm chúng sợ…, nhưng những người nuôi voi thì lại nói với tôi khác như vậy.
Những người nuôi voi, chứ không phải thuần voi nhé bà con, họ nói rằng loài voi rất khôn, mỗi con voi như một quả bom chẳng biết nó phát nổ lúc nào dù xác xuất là thấp, vì cả một quá trình dài bị hành hạ đúng nghĩa, nào kéo gỗ, kéo xe rồi làm xiếc tới đóng bành cho người du lịch cưỡi, ăn uống thì thiếu thốn, nếu như là voi rừng, một con voi trưởng thành chúng ăn tới 4-500kg lá cây mỗi ngày, uống từ 150-200 lít nước mới đủ, cả ngày chỉ đi lo kiếm cái ăn không phải lao động nặng, thấy nó to vậy làm cái bành cho cả mấy người cưỡi trên, riêng cái bành đã rất nặng rồi thêm người nữa, mà xương sống loài đó không phải như ngựa để mà cưỡi lên lưng chúng, kéo thì khoẻ nhưng chở trên lưng thì chúng không khoẻ đâu, rồi vừa đói vừa đau lưng rồi còn bị đánh đập khi trái lệnh nữa, con giun xéo mãi cũng oằn nó bột phát lên, điên lên bất ngờ thì giời đỡ nổi, chưa kể có người nói voi thuần bằng “thuật” nó còn kỵ đàn bà ăn mặc hở hang hay đến tháng tới gần nó.., cái này tôi chỉ nghe nói thôi chứ cũng không tường tận, nên dù thấy voi ở rạp xiếc hay những khu du lịch tôi cũng ít khi dám đến gần nó, chẳng phải tự nhiên mà cổ nhân lại dạy câu tránh voi chả xấu mặt nào, tuy nhiên là do tôi lo xa lo gần vì vía xấu tâm địa ác thôi, voi rất tinh và nhạy với những gì gọi là “từ trường năng lượng” toả ra từ tự nhiên hay từ con người mà, tôi thì đã xấu mặt lại hay làm chuyện ác nên cứ đề phòng tránh xa xa tý cho lành, động vật bản năng hoang dã đừng thấy nó lim dim lại tưởng nó buồn ngủ, thấy nó cúi đầu lại tưởng nó sợ là liệm đấy, đừng giỡn, nhất là lúc nó đang mệt, đang đau lưng lại đói nữa, voi kiểu để cưỡi rồi diễn với chụp hình thì có mấy khi được ăn no.
Người Lào thì rất hiền lành dễ mến, đất nước Lào cũng rất nhiều kỷ niệm êm đềm với tôi, ở đó tôi luôn cảm thấy thoải mái như ở trên chính Quê Hương Việt Nam mình nhưng chỉ có mỗi một điều khiến tôi mỗi khi nhớ lại cảm thấy không muốn nhớ đó là cách họ “thuần” một con voi con, chuyện đó nó luôn như một điều gì đó rất khó tả trong tôi, nó giống như một viên sạn trong một chén cơm ngon đang ăn thì nhai phải vậy.
Người Lào cũng tri ân con voi khi nó già quá chết đi, người ta không thịt nó mà thả nó vào rừng, gần như cho nó tự do muốn đi đâu thì đi.. có một điều lạ lùng nữa là tôi nghe họ nói khi quá già nó tự vào rừng sâu tìm một nơi thật vắng vẻ rồi nằm phủ phục xuống giã từ cõi đời, tôi đã tận mắt nhìn thấy bộ xương voi nằm phục như vậy rồi, kể cả là voi rừng già quá nó cũng tách đàn rồi tự lần mò đi tìm chỗ vắng vẻ thâm sơn cùng cốc rồi nằm xuống một mình cô độc.
Nói chuyện voi thì tôi lại nhớ khi chia tay con Phai, mãi tới sau này khi nghĩ lại tôi mới lơ mơ thấy rằng hình như nó có linh tính, vì khi tôi đi khỏi nơi đó cũng bất ngờ với chính tôi chứ tôi không hề được biết trước, trước đó cỡ chừng chục bữa cứ đang đi ăn lang thang đâu đó ở rừng con Phai lại hộc tốc chạy về như tìm xem tôi đâu, có hôm thấy tôi nằm chỏng gọng ngủ nó lại gần sàn nhà thò vòi vào chụp chụp lên bụng lên ngực tôi, thấy tôi lồm cồm giật mình dậy thì nó kêu lên vài tiếng, loanh quanh lúc rồi lại chạy vào rừng kiếm ăn.
Hai giờ sáng tôi dậy theo xe tải ra ngoài Chongchom rồi đi một hơi biệt tích tới tận bây giờ chưa quay lại nơi đó, chinh chiến liên miên qua bao khổ ải trần ai nên gần như tôi không còn nhớ gì nhiều..
Tôi nhớ láng máng có một lần năm 2 lẻ mấy không nhớ nữa tôi có vô tình gặp lại anh Cham một cựu quân báo của bạn, trong câu chuyện nhớ nhớ quên quên của anh anh cũng nói rằng con voi xưa em chăn xong lúc em đi nó cũng bỏ đi, nó đi lang thang đâu ra tận thung lũng Hủay Sai tận chân núi, anh Bảy phải cho người đi tìm cả tháng trời, nó “chứng” tới nỗi anh Bảy phải gọi chú Khuôi chủ cũ mới chăm được nó.
Anh Cham lúc đó lẫn nhiều rồi dù tuổi chưa phải là già nên tôi phải lần mò xâu chuỗi vào mới tạm gọi là ra đầu ra cuối một chút, anh cứ đang chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia..
Dù chẳng bị thương vào đầu để nói bị ảnh hưởng do vết thương nhưng anh Cham đang tỉnh táo bình thường thì chị Cham bệnh mất thế là anh bỗng thành lúc tỉnh lúc mê, quên quên nhớ nhớ... suốt ngày anh chỉ chìm đắm trong quá khứ đau thương và cũng hào hùng của mình, thời gian ngắn sau khi gặp lại tôi thì anh mất..
Tới khi mất anh vẫn chìm trong quá khứ người ta nói đang đi qua một cây cầu thì anh hốt hoảng bỏ xe nhảy xuống sông như tránh một trận phục kích.
Thật buồn cho số phận của một người lính anh dũng, chiến tranh đã không giết được anh bằng bom đạn, nhưng lại giết anh bằng ký ức của mình.
…
Thôi lại lan man lảm nhảm chuyện nọ xọ chuyện kia, lẩm cẩm rồi xin bà con đọc thông cảm nhé.
Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ ạ 🍻🍻🍻🍻🍻