Các em
học sinh thân yêu!
Hôm này là ngày vui mừng của các em, là ngày lễ thành nhân của
các em, là ngày mở đầu một cuộc đời mới của các em.
Các em đội
trên đầu một vòng nguyệt quế và khoác trên mình bộ lễ phục tốt nghiệp thật
trang trọng, điều đó biểu thị rằng các em đã trở thành “học sĩ”. Trong ngôn ngữ
truyền thống Trung Quốc, trở thành “sĩ”, đó chính là đã đạt được một loại thân
phận khác với mọi người.“Gặt hái được vị trí cao trên
con đường học vấn gọi là sĩ,” “người dùng tài trí gọi là sĩ.” Sĩ
có các loại, những “học sĩ”, chính là tư cách dùng học vấn và tài trí mà đạt
được “sĩ”, nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Vậy nên, thầy chân thành chúc mừng các em, chúc mừng các em mười
mấy năm theo đuổi việc học cuối cùng đã thành tựu! Hôm nay các em tốt nghiệp
bước ra khỏi cánh cổng nhà trường, ngày mai chính là buổi lễ tựu trường
nơi “trường đại học” bên ngoài xã hội. Đời người chính là lần lượt tốt
nghiệp và tựu trường tiếp nối nhau như vậy, nhưng mà, chỉ có lễ tốt nghiệp và
khai giảng lần này là bước ngoặt quan trọng nhất của đời người.
So với cuộc hành trình dài đằng đẵng từ nay trở về sau, thì cuộc
sống học tập ngày trước của các em chỉ là giai đoạn học tập mà thôi, so với vở
kịch lớn của đời người sắp khai diễn mà nói, cuộc sống học tập trước đó chỉ là
mở màn mà thôi.
Xã hội mà các em sắp phải bước vào này, là một vũ đài nhân sinh
phong phú và đặc sắc, các em sẽ ở đó thực hiện giá trị của mình, tận hưởng đời
người của chính bản thân các em. Nhưng đồng thời, nó cũng là nơi giang hồ hiểm
ác, vũng lầy ô trọc.
Giang hồ này hiểm ác đến nỗi không thể nào mà lường trước được,
vượt xa cả hết thảy những gì các em có thể tưởng tượng. Các em từ nay lăn lộn
nơi giang hồ, cũng chính là giống như ngày đầu tiên các em đến trường vậy.
Giang hồ này một lần nữa tạo nên sức mạnh của các em, các em có thể còn không
thể nhận định đầy đủ được. Các em ngày hôm này sẽ xông vào mà không cần ngoảnh
đầu lại nhìn, nhưng lại không biết được nó có nghĩa là gì.
Mấy ngày hôm nay, các em mang theo tâm trạng xúc động, ưu lo,
đều đang mơ ước về một tương lai xán lạn, về một đời người tốt đẹp của mình.
Những gì các em nghe được, đều là những lời chúc phúc, kỳ vọng căn dặn đủ điều.
Nhưng là một phụ huynh, là một người thầy, là một người hướng
nghiệp của các em, tôi lại mang trong tâm mấy phần thấp thỏm, chỉ có thể nói
mấy lời khuyến khích thích hợp với đại đa số các em trước lúc chia tay.
Thời đại
Tiên Tần có một nhà tư tưởng tên là Dương Chu, vì cảm xúc với đời người
trắc trở trùng trùng, trong trắc trở vẫn còn trắc trở nữa, thế là lớn tiếng
khóc òa lên. Nguyễn Tịch là một trong “Trúc
lâm Thất hiền” cũng
từng đối mặt với con đường trắc trở chông gai, lớn tiếng khóc mà quay trở về.
Nhân sinh nhiều trắc trở, đây là số mệnh của con người. Đời
người chính là vô số lần phải đưa ra sự lựa chọn. Từ sự lựa chọn mục tiêu cuối
cùng của cuộc đời, để rồi hoạch định phương hướng phát triển to lớn, cho đến sự
lựa chọn của mỗi một tình tiết nhỏ trong cuộc sống thường ngày, bước ra khỏi sự
lựa chọn từng bước một. Sự lựa chọn của các em sẽ cấu thành nên một đời của các
em.
Một đời chân chính, hay là một cuộc đời sai
lầm
Ngày trước, phụ huynh, xã hội, nhà trường gần như đã hoạch định
ra tất cả mọi điều tốt nhất cho các em. Từ nay trở đi, các em cần phải tự mình
lựa chọn con đường sống của các em.
Con đường nhân sinh chỉ có thể tự mình đi tiếp mà thôi,
không có chỗ nương tựa, không có người dẫn dắt. Dù cho các em cứ mãi bị đường đời
xô đẩy, thì đó cũng là sự lựa chọn của các em.
Jean-Paul
Sartre, nhà triết học hiện sinh nổi tiếng một thời từng sống ở Trung Quốc
vào những năm 80, hiện giờ rất ít người còn quan tâm đến, nhưng ông có một câu
nói vẫn cần được nhắc tới: “Cuộc
đời chính là tự bản thân ta lựa chọn.” Lựa chọn cuộc đời vốn
là việc của tự mình, hơn nữa cần phải chịu hết thảy trách nhiệm đối với sự lựa
chọn của bản thân.
Trên thế giới này, mỗi một con người đều là độc nhất vô nhị. Giá
trị của các em ở thế gian này, chính là ở chỗ khác biệt giữa các em với mọi
người. Vậy nên, sự lựa chọn quan trọng nhất của mỗi một người, là phải trở
thành chính bản thân các em.
Các em đừng có thấy người khác nằm mơ thì các em cũng theo đó mà
nằm mơ, bị người khác ảnh hưởng giấc mơ, từ đó mà mơ cùng một loại giấc mơ
giống như người khác. Mỗi một người đều có giấc mơ của bản thân mình.
Cần phải lựa chọn trở thành chính bản thân các em, có nghĩa là
không ngừng mà vượt lên bản thân mình. Các em cần phải không ngừng mà
tìm lại chính mình, hỏi lại chính mình, dựng lập tiêu chuẩn cao nhất cho
mình, theo đuổi cảnh giới cao nhất cho mình. Cuộc đời chúng ta cùng chung một
nhịp thở với vận mệnh của xã hội này.
Một thế hệ có vận mệnh của một thế hệ. Thế hệ này của các em đã
từng có một tuổi thơ và tuổi trẻ bình lặng, nhưng tương lai của các em có thể
sẽ phải đối mặt với những biến cố và cải cách to lớn của xã hội Trung Quốc.
Nếu như các em chú ý tới động thái của xã hội, thì có thể nhìn
thấy được ở nơi chân trời xa xôi kia đang tích tụ những đám mây đen, có thể
nghe được gió bão đang nổi lên trong những đám mây đen ấy.
Những ai nhạy cảm đều có thể nhìn thấy, gió mây biến đổi thất
thường, sóng ngầm rung chuyển, con đường phía trước khó mà lường trước được.
Các em
sẽ trả lời mấy câu hỏi này như thế nào đây? Theo thầy thấy, nếu như trong câu
hỏi thứ 3 có nghi hoặc thì còn có thể bỏ qua, nhưng 2 câu hỏi trước suy cho
cùng vẫn là câu hỏi, bản thân nó chính là vấn đề lớn khiến người ta
lo lắng.
Đối mặt với những biến cố lớn
có thể xảy đến của xã hội, các em sẽ lựa chọn như thế nào?
Nữ sĩ Long
Ứng Đài trong tác phẩm “Sông
lớn biển lớn-1949″, đã
ghi chép lại sự lựa chọn của vô số người ngay trong một khắc đó: Đi hay là
không đi? Đi, là một cuộc đời; mà không đi, cũng là một cuộc đời. Bi kịch của
vô số người chính là bắt đầu từ sự lựa chọn được đưa ra ngay trong một khắc đó.
Đất nước đã
đi một đoạn đường vòng, đối với các em mà nói, chính là đã hủy hoại đi một đời.
Đối diện với một số người bình thường ở trong hoàn cảnh bất đắc dĩ bị vận mệnh
cuốn theo ấy, Long Ứng Đài nói một cách cảm khái: “Một giọt nước, làm sao mà biết
được hướng đi của dòng chảy lớn?”
Nhưng thầy nghĩ, các em là những sinh viên tốt nghiệp của trường
đại học Chính trị và Pháp luật, là học sĩ tốt nghiệp của học viện quản lý chính
phủ đại học Bắc Kinh, các em cần phải có năng lực nhận rõ hướng đi trong xu thế
của dòng chảy lớn hơn những người bình thường.
Nhưng dù là một chiếc lá, các em phải chăng đã từng lay động?
Các em lay động theo chiều hướng nào? Nếu như Trung Quốc xuất hiện vận động
Nghĩa Hòa đoàn hoặc Hồng vệ binh một lần nữa, nếu như kiểu mẫu Trùng Khánh trở
thành kiểu mẫu chung của toàn bộ Trung Quốc, các em có thể sáng suốt mà nói một
tiếng “không” hay không? Nếu như các em không có kiến thức và dũng khí này, thì
các em ít nhất cũng có thể làm người theo “phái Tiêu Dao” vô hại hay không?
Đối diện với dòng chảy đen bẩn dồn dập kéo đến, nếu như các em
không thể lúc nào cũng đứng lên phản đối, vậy các em ít nhất cũng có thể
bước ra phản đối một đôi lần hay không?
Nếu như các em không dám phản đối một cách tích cực, thì liệu
các em vẫn có thể lựa chọn phản đối một cách tiêu cực hay không?
Nếu như các
em không thể dũng cảm biểu đạt, thì liệu các em có thể lựa chọn biểu đạt một
cách kín đáo hay không?
Nếu như ngay cả biểu đạt một cách kín đáo các em cũng không dám,
thì các em có thể lựa chọn im lặng.
Nếu như
các em không lựa chọn im lặng mà là lựa chọn hùa theo tội ác, nhưng liệu các em
vẫn có thể giơ cao đánh khẽ, hạ thấp giọng điệu một chút hay không? Khi các em
chủ động hoặc bị buộc phải làm chuyện xấu, liệu trong tâm vẫn còn sót lại một
chút cảm giác bất an hoặc tội lỗi hay không? Chỉ một chút cảm giác bất an hoặc
mang tội này thôi, vẫn là dấu hiệu cho thấy nhân tính vẫn còn chưa bị biến mất
hoàn toàn.
Dẫu cho các em không dám đứng ra phản đối, nhưng đối với những
người phản đối khác, thì cũng nên ôm giữ vài phần kính trọng trong tâm, dẫu
không có vài phần kính trọng này, thì cũng không được bắn lén sau lưng, giở trò
hèn hạ, nối giáo cho giặc. Thầy hy vọng, các em khi đối mặt với những cơn sóng
lớn ập đến, thì hãy lựa chọn đứng về phía lý trí, đứng về phía văn minh, lựa
chọn đứng về phía nhân dân.
Khi các em bước ra khỏi cánh cửa nhà trường, các em sẽ đối mặt
với một xã hội đặc thù. Xã hội này, đã là một thùng thuốc nhuộm có thể cải biến
người ta.
Năm xưa, Mặc Tử nhìn thấy người ta nhuộm vải, khi những tấm vải
màu trắng được đưa vào thùng, sẽ cho ra những tấm vải với các màu sắc đủ loại.
Ông đã khóc.
Các em ắt hẳn hiểu được tâm tình của các thầy cô khi nhìn các em
có mấy phần ngây thơ thuần khiết phải đi vào thùng thuốc nhuộm lớn này.
Tạm biệt cha mẹ, có nghĩa là tạm biệt cuộc sống thuần tịnh này,
gieo mình vào cõi hồng trần cuồn cuộn, giang hồ hiểm ác.
Sau này mỗi khi các em bị tổn thương hết lần này đến lần khác,
hẳn các em sẽ nhớ đến mái trường xưa, không kể là ở nơi đây đã trải qua bao
nhiêu điều không vui, nơi đây đã được coi như một nơi Tịnh độ.
Đối diện với hoàn cảnh
xã hội như vậy, liệu các em có thể làm được “cả
thế gian đều say, chỉ có mình ta tỉnh; cả thế gian đều vẩn đục, chỉ có mình ta
sạch trong” hay
không?
Bản thân thầy đối với điều này không ôm hy vọng lớn lắm, bản
thân thầy cũng không làm được. Nếu như kiên trì với chuẩn tắc xử thế như vậy,
cũng chỉ đành phải theo Khuất Nguyên gieo mình xuống sông Mịch La mà thôi.
Nhưng một nguyên tắc xử
thế trong Phật giáo lại có thể cho chúng ta một số chỉ dẫn, đó chính là “Tùy duyên mà hằng bất biến,
bất biến mà hằng tùy duyên.” Tùy duyên mà hằng bất biến là tùy
theo cơ duyên mà duyên với ngàn sai vạn biệt, nhưng bản thể của nó vẫn không
thay đổi. Bất biến tùy duyên nghĩa là tuy tùy theo duyên mà hiện ra vạn hữu,
nhưng bản thể của nó vẫn không thay đổi. Thầy nghĩ đây hẳn sẽ là chuẩn tắc mà
đại đa số mọi người có thể thực hiện được.
Trong
lĩnh vực cuộc sống cá nhân, thầy hy vọng các em lựa chọn đời người khỏe mạnh
vươn lên, lựa chọn làm một con người văn minh có lương tri đạo đức.
Đương nhiên, thẳng thắn mà nói cho các em biết những hiện thực
tàn khốc này, vốn không phải là khiến các em nên lựa chọn tiêu cực và từ bỏ.
Mọi người thường nói, chúng ta tuy có con mắt màu đen, nhưng lại dùng nó để tìm
kiếm ánh sáng. Không có ánh sáng và hy vọng, đó là một cuộc đời tuyệt vọng,
không thể nào đi tiếp được nữa.
Một mảng Tịnh độ trong tâm các em chỉ thuộc về các em, chỉ cần
các em giữ vững nó, bất kỳ sức mạnh bên ngoài nào đều không thể xâm nhập vào
được.
Từng có lời khuyên của một người phương Tây khi đối mặt với sự
từ bỏ đã nói rằng, tôi không phải là muốn thay đổi thế giới, tôi chỉ là không
muốn thay đổi chính bản thân mình. Cũng chính là nói:
“Chúng
ta không thể quyết định Mặt Trời ngày mai sẽ mọc lên lúc mấy giờ, nhưng chúng
ta có thể quyết định mấy giờ thức dậy”.
Các em học sinh thân mến, các em chính là cần phải bay cao bay
xa. Hôm nay, các thầy cô sẽ nhìn hình bóng của các em rời khỏi đây, và dõi theo
bước chân của các em, chính là nỗi lo lắng bận lòng lâu dài của chúng tôi!
Dẫu cho các em là những người thông minh lanh lợi, hay là đơn
thuần thẳng thắn, dẫu cho các em là ai và là người như thế nào đi nữa, thì các
em đều là học trò của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ dõi theo thành công của các em, dõi theo niềm hạnh
phúc của các em, càng sẽ dõi theo các em có đi trên con đường ngay chính hay
không.
Nguyện cầu trời xanh sẽ chăm sóc bảo hộ các em!
Các em học sinh thân yêu, hẹn gặp lại!
***
Giới thiệu sơ lược: Tùng Nhật Vân, giáo sư tiến sĩ của luật học,
hiện đảm nhiệm giáo sư Học viện nghiên cứu chính trị học của Học viện Quản lý
Công cộng và Chính trị của trường Đại học Chính trị và Pháp luật Trung Quốc,
Chủ tịch Hội ủy viên Viện học thuật, hội ủy viên học vị, ủy viên ban chấp hành
hội học thuật nhà trường.
Lĩnh vực nghiên cứu chủ yếu là: Lịch sử tư tưởng chính trị
phương Tây, văn hóa chính trị truyền thống và văn hóa chính trị hiện đại của
phương Tây, đại cương văn minh phương Tây.
Theo Epoch Times, tinhhoa