Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2020

Đoạn cuối một chuyện tình


Copy từ “Những câu chuyện thú vị”
Tôi chưa thấy ba có lỗi với ai. Vậy tại sao ông cứ hay xưng tội. Hay là ông có lỗi với mẹ vì chỉ có mẹ là không bao giờ hài lòng với ông?
***
Ba tôi là một người đẹp trai và rất có duyên. Ông có một vẻ khôi hài tưởng như hời hợt nhưng nếu hiểu ông thật nhiều, người đối diện sẽ nhận ra sự sâu sắc trong mỗi câu đùa bỡn đó. Ba tôi rất đào hoa. Nếu trong đời tôi mà gặp được một người như ông, tôi sẽ yêu ngay không do dự. Nhưng ba khá khó hiểu và hay làm tôi sợ mỗi khi ông buồn vì bị mẹ chì chiết.
Ba tôi theo đạo công giáo, ngày xưa khi lấy ba tôi mẹ cũng phải theo đạo, nhưng sau đám cưới không bao lâu bà không thèm đi nhà thờ nữa. Còn ba, thỉnh thoảng tôi thấy ông trở về từ nhà thờ vào sáng chủ nhật, mắt buồn vô hồn ngân ngấn nước. Ba nói ông vừa xưng tội. Tôi chưa thấy ba có lỗi với ai, ngay cả một con côn trùng nhỏ nhoi ông cũng không nỡ giết. Ông tốt bụng đến mức hay bị lợi dụng. Vậy tại sao ông cứ hay xưng tội. Hay là ông có lỗi với mẹ vì chỉ có mẹ là không bao giờ hài lòng với ông?
Mẹ không xứng với ba nếu xét về ngoại hình. Mẹ không xấu, thậm chí nếu nhìn kỹ sẽ thấy mẹ rất có nét. Nhưng có thể vì lúc nào mẹ cũng cau có còn ba thì tươi cười nên trông mẹ rất khó coi bên cạnh ba. Mẹ hay nói "Tao đã từng yêu ổng" nhưng ba thì chưa bao giờ nói gì về tình yêu của hai người.
Tuy đào hoa nhưng chưa bao giờ ba phản bội mẹ.
Năm tôi 19 tuổi, khi vào năm nhất đại học tôi phải lòng người thầy trẻ của mình. Thầy khá đẹp trai nhưng chưa đẹp bằng ba tôi. Lần đầu tiên biết yêu tôi khó giấu những cảm xúc của mình, về nhà tôi hay nhắc đến thầy, nhắc nhiều đến nỗi ba tôi nhận ra và nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi "Yêu rồi sao?". Ánh mắt ba rất lạ lùng. Vừa khích lệ nhưng cũng vừa răn đe. Rồi ba nói tiếp "Con gái rồi sẽ hiểu ba!". Nhưng tôi chẳng hiểu gì sất và còn đang bận tâm đến mối tình đầu của mình. Cho tới hôm nay, khi tôi đã kịp yêu thêm hai người nữa mà vẫn chưa đi tới hôn nhân thì tôi phát hiện ra ngăn tủ bí mật của ba.
Những tấm hình đen trắng ba tôi đã chụp từ lâu được xếp kỹ lưỡng trong những phong bì ngả vàng. Bên ngoài mỗi phong bì được viết chủ đề của tập ảnh và các mốc thời gian. Hình lúc ba còn trẻ đẹp trai quá sức tưởng tưởng nhưng chưa bao giờ ba đem khoe với tôi. Thậm chí tôi nghĩ mẹ cũng không biết gì.
Hồi đi học ở đại học văn khoa Sài Gòn ba có khuôn mặt thật ngây thơ với đôi mắt đen trong sáng, lúc tham gia vào ban nhạc trẻ "Sur le Mont" chuyên hát nhạc Pháp thì ba "bày đặt" để tóc hippy hơi dài, nhìn có vẻ quậy nhưng mặt vẫn hiền queo. Và mỗi xấp hình gợi cho tôi nhiều tò mò khi đọc thấy dòng chư bên ngoài phong bì "Những ngày tháng đẹp". Đây rồi, thì ra là hình ba chụp với một cô gái xinh xắn, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt tròn đen cũng to như mắt của ba.
Trong ngăn kéo bí mật, ngoài mấy xấp hình ra, tôi còn tìm thấy mấy tấm thiệp chúc sinh nhật ba của một người bạn tên Lan và bất ngờ thấy cả một lá thư mà ngoài phong bì không có tên người gởi cũng như người nhận. Thư viết bằng mực xanh, nét chữ nghiên đều rất nữ tính. Thư cũng không đề ngày nhưng tôi thấy nét chữ của ba đề bên trên "nhận được ngày...". Tôi bắt đầu đọc...
"Duy nhớ,
Trong đời Lan, Lan đã nhận được nhiều bức thư thổ lộ của các chàng trai. Nhưng Lan không ngờ là có lúc tới phiên Lan, Lan cũng làm cái việc "vạch áo cho người xem lưng".
Lan không xác định được từ khi nào, Lan đã phải lòng Duy. Và kể từ ngày đó, Lan luôn luôn khổ sở và day dứt. Lan không quan tâm Duy có tình cảm với Lan hay không, Lan không có ý mong chờ Duy nói gì đó với mình. Vì Lan thích làm người chủ động. Và người thích chủ động đó, cho tới ngày hôm nay mới dám thổ lộ lòng mình một cách chân thành nhất vì người ta có nỗi khổ tâm riêng.
Khi Lan biết mình có tình cảm với Duy thì Lan đã có anh Minh rồi. Điều này xảy ra trước khi anh Minh đi khá lâu. Và khi anh Minh đi du học xa, Lan không còn gặp ảnh thường xuyên nữa thì Lan ngạc nhiên thấy mình không nhớ đến ảnh. Mà người Lan thấy hằng đêm trong những giấc mơ, làm Lan thao thức, nghĩ ngợi lại là Duy. Lan thấy có lỗi với anh Minh, nhưng nếu người ta có quyền sống thật với lòng mình và có thể hiểu được vì sao mình lại xử sự như vậy thì cuộc đời đỡ rắc rối hơn rất nhiều.
Lan có thể gọi tên tình cảm của mình dành cho Duy. Đó là tình yêu, trong sáng và chân thành. Lan hy vọng Duy không cười Lan vì Lan là con gái mà lại đi bước đầu tiên. Duy không săn sóc, không chiều chuộng Lan, thậm chí sinh nhật Lan cũng không nhớ. Nhiều lúc Duy chững chạc và sâu sắc, rất người lớn làm Lan kính trọng. Nhưng đôi khi Duy lại hời hợt và mất phương hướng, trẻ con quá làm Lan tổn thương.
Sở dĩ Lan muốn Duy biết Lan yêu Duy là vì Lan hy vọng Duy sẽ nghĩ khác đi về cuộc đời này. Duy sẽ sống có ý chí hơn và tích cực hơn. Duy đừng xem trọng những vấn đề tài chính hơn tình cảm con người. Duy có đủ điều kiện xây dựng một gia đình hạnh phúc, Duy chỉ thiếu một tham vọng tiến thân và thừa những ý nghĩ tiêu cực.
Lan biết mình không dễ dàng yêu ai. Vì vậy một khi Lan đã yêu Duy thì cũng có nghĩa là Duy xứng đáng. Xin Duy đừng cho là Lan kiêu ngạo, mà Duy có nghĩ vậy cũng không sao.
Còn vài ngày nữa anh Minh về. Rồi Lan sẽ tiếp tục làm người yêu của ảnh hay ảnh sẽ không chịu đựng nổi khi biết là trong tim Lan đã có thêm hình bóng của một người con trai khác. Sau khi đọc xong thư này, vì một lý do nào đó, chắc Duy sẽ tránh mặt Lan. Lá thư này chỉ để Duy hiểu Lan hơn, vậy thôi. Lan không đòi Duy phải có tình cảm phản hồi đâu, đừng lo!
Lan"
Cô Lan này đúng là một người đặc biệt, vừa sắc sảo vừa bộc trực, vừa kiêu kỳ vừa khiêm tốn. Tôi tò mò muốn biết số phận cô sau này, cô sẽ lấy "anh Minh"? Còn ba tôi, sao một cô gái tuyệt vời như cô Lan mà ông không cố gắng giành lấy để rồi cưới mẹ tôi mà sống không hạnh phúc?
Ngày mai ba sẽ đi công tác ở châu Âu về. Chùm chìa khoá ba giao cho tôi để vào công ty dọn dẹp phòng làm việc đã giúp tôi vô tình phát hiện ra ngăn tủ bí mật. Hẳn ba đã trân trọng những kỷ niệm của mình nhiều lắm nên mới không muốn chia sẻ với ai. Nhưng tôi cũng nóng lòng muốn nghe ba tâm sự. Dù gì tôi cũng lớn rồi, và tự nhiên tôi có cảm tình với cô Lan quá.
Ba về. Tôi nhìn lại ba. Ba đã thay đổi khá nhiều so với thời những tấm hình trong ngăn tủ. Mắt ba không còn vẻ hiền lành của một chàng trai mới lớn. Nhưng mắt ba vẫn còn buồn và nụ cười vẫn còn tươi. Đến bây giờ tôi mới nhận ra ba mình có một vẻ đẹp mâu thuẫn như cá tính của ông: vừa chững chạc và sâu sắc nhưng đôi khi lại hời hợt và mất phương hướng. Tôi đưa trả chùm chìa khoá cho ba:
- Con đã dọn dẹp. Sao những lần đi công tác trước ba không bắt con dọn phòng giùm luôn? Bề bộn lắm!
- Đọc hết rồi chứ?
Tôi không biết ba muốn nói gì. Giọng ba trầm, mắt ba sâu, miệng ba mím lại. Dù đã già ba vẫn còn rất đẹp trai. Thì ra ba cố tình cho tôi phát hiện ra ngăn kéo bí mật. Đã tới lúc ba muốn chia sẻ với tôi? Ba nhìn tôi dịu dàng và rồi tôi cũng thú nhận: "Đọc hết!". Không cần rào trước đón sau, ba vô đề ngay như đã chờ đợi ngày được tâm sự với con gái lâu lắm rồi:
- Lan và ba học chung lớp ở ĐH và cùng tham gia vào ban nhạc của khoa. Đó là mối tình duy nhất của cuộc đời ba. Nhưng ba đã không đủ can đảm để dành lấy nó. Con đã yêu và thất bại nhiều lần, nhưng có thể con chưa hiểu tình yêu là gì. Con chưa từng biết đến một mối tình lớn làm người ta suốt đời khắc khoải. Hôm nay ba muốn nói hết cho con nghe, con sẽ hiểu chuyện ba mẹ hơn và biết đâu con sẽ thành công hơn trong tình yêu sau này. Đừng ngắt lời ba.
Ba mở ngăn tủ lấy xấp hình chụp với cô Lan ra xem qua một lần nữa, rồi ba giở lá thư úa vàng ra, tay run run xúc động.
- Lan đã yêu ba biết nhường nào, thậm chí Lan có thể bỏ tất cả để đến với ba. Nhưng ba không dám. Bao nhiêu năm qua ba tự hỏi vậy mình có yêu Lan nhiều như Lan đã yêu ba không? Nếu yêu sao ba còn để mặc cảm, sự xấu hổ và hèn nhát chi phối khiến ba đã chạy trốn Lan.
Ba và Lan học chung lớp nhưng khi Lan có anh Minh rồi thì hai người mới có dịp hiểu nhau hơn lúc cùng tham gia vào ban nhạc "Sur le Mont". Thật ra tình yêu không phân biệt kẻ đến trước người đến sau. Nhưng ba lúc đó là một thằng sinh viên nghèo học xa nhà, rồi ra trường cũng không có sự nghiệp cho ra hồn mà chỉ là một tên thư ký cho hãng bia của Pháp. Còn Lan vừa học giỏi vừa xinh đẹp lại tháo vát nên làm trong một lãnh sự quán. Anh Minh của Lan còn xuất sắc hơn, nhà lại có quyền thế, gìau lắm. Đặc biệt ba biết anh ta yêu Lan vô cùng và theo đuổi Lan hơn một năm trời mới được Lan chấp nhận. Con coi làm sao ba không có mặc cảm cho được.
Ba ngừng lại, mắt ba mở to thất thần như hối tiếc một điều tốt đẹp mình đã vô tình đánh mất.
- Khi Lan đưa cho ba lá thư này, Lan nói "Đọc đi!" - Ba lắc đầu cười - Lan lúc nào cũng nói những câu ra lệnh với ba, nhưng lần đó nói xong Lan vụt chạy vào nhà.
Và ba đã không gặp lại Lan ròng rã 30 năm qua. Ba ngỡ ngàng cầm lá thư trong tay, không ngờ được. Chắc con có thể tưởng tượng ba xúc động thế nào khi đọc những dòng chữ bộc bạch lòng mình của Lan. Ba đã khóc nức nở như một đứa trẻ, vì hạnh phúc, vì tủi thân, vì bối rối. Ba đọc đến thuộc lòng, nhắm mắt cũng hình dung được nét chữ của Lan. Ba muốn gọi điện cho Lan gặp nhau nói hết mọi chuyện nhưng không đủ can đẩm. Ba tự cấm mình không được nhớ đến Lan và ba đã tránh mặt Lan như Lan dự đoán.
Ba tự thuyết phục mình "Yêu là phải hy sinh", Lan không thể nào hạnh phúc được với một người như ba. Nói yêu Lan làm gì khi mà ba không đủ sức lo cho Lan một cuộc sống tương đối. Còn với anh Mnh, Lan sẽ có tất cả. Anh ta vừa có tài lại vừa có đức. Rồi Lan sẽ quên ba và lại tìm được sự đồng điệu với anh Minh sau thời gian xa nhau. Sau đó một năm Lan lấy chồng, ba cũng không đến dự vì lúc đó thật ra ba đang làm việc trên một chiếc tàu du lịch đi vòng quanh thế giới. Ba đã đổi việc làm để được ra đi, để trốn chạy đất Sài Gòn nhiều kỷ niệm. Con biết Lan lấy ai không?
- Anh Minh chứ còn ai vô đây nữa!
- Không, anh ta cũng không có cái diễm phúc đó! - Ba cười, buồn đến mức tôi muốn bật khóc - Ba đã tự lừa dối mình. Trong thư Lan có nói là không nhớ gì đến anh Minh mà chỉ nghĩ đến ba. Vậy mà ba vẫn cố thuyết phục mình, Lan rồi sẽ hạnh phúc với anh ta.
Sau khi anh Minh về ít lâu, chỉ chừng một tháng là Lan xin đi du lịch sang Pháp. Ba nghĩ Lan cũng muốn trốn chạy, trốn anh Minh và trốn tất cả những gì làm anh khổ sở. Rồi qua bạn bè chung của hai người, ba biết tin Lan làm đám cưới với một kiến trúc sư người Pháp và sang định cư luôn ở quê chồng. Lan vẫn liên lạc với bạn bè trong nhóm trừ ba. Lan chắc là buồn và giận ba lắm.
Khi nghe Lan lấy một người nước ngoài trong thời gian ngắn như vậy ba suy nghĩ rất nhiều. Ba chắc Lan khó có hạnh phúc với một cuộc hôn nhân như vậy. Ba muốn viết thư cho Lan nhưng rồi lại thấy mình không xứng đáng. Và ba đã cố gắng vươn lên như Lan hằng mong mỏi. Ngày xưa ba không bao giờ nghĩ mình có thể trở thành một thương nhân vì tánh ba dễ mủi lòng và sống thiên về tình cảm. Nhưng có lẽ vì không muốn cứ mãi là một người đàn ông yếu hèn mà ba dã cố gắng và thành công với việc kinh doanh.
Ba ngừng lại, nhìn căn phòng làm việc sang trọng của mình và mỉm cười chua chát:
- Ba đã từng xem trọng vật chất khi ba còn quá khó khăn, đến khi tiền bạc quá nhiều ba mới hiểu tình cảm mới là điều đáng quí và khó tìm. Lúc trước ba không dám lấy ai và nghĩ cũng không ai muốn lấy ba. Nhưng sau khi Lan lấy chồng được bốn năm, bà nội hối ba lập gia đình vì sự nghiệp của ba đã khá vững chắc rồi.
Ba lấy mẹ con như một sự sắp đặt, ba biết trước mình sẽ không thể nào hạnh phúc, vậy mà ba vẫn chấp nhận cưới. Ba có tội với mẹ con. Sau khi con ra đời ba mới giật mình vì đã tạo ra một con người không bằng tình yêu. Ba có tội với con. Ba không muốn lặp lại lỗi lầm này với một đứa con nữa nên mẹ con căm ghét ba. Ba muốn trả lại tự do cho mẹ nhưng bà từ chối.
- Con hiểu mẹ - Tôi lên tiếng - và con cũng hiểu ba.
- Con chưa hiểu ba đâu, chính ba còn không hiểu nổi ba nữa là! - Ba lại cười buồn - Câu chuyện chưa kết thúc. Ba tình cờ gặp lại anh Minh sau 23 năm Lan lấy chồng. Con không tin được đâu, anh ta không lấy vợ. Anh nói với ba "anh đã cho Lan hết tình yêu của mình nên anh không thể nào yêu ai khác". Ba thấy mình cũng có tội với anh.
- Cô Lan này có phước thiệt! - tôi buột miệng - ai cũng yêu cô ta đến trọn đời.
- Đã rất nhiều lần ba muốn gặp lại Lan khi đi công tác sang Pháp nhưng ba sợ. Hai lần rồi ba cầm địa chỉ Lan, đáp xe lửa rồi taxi đến trước căn nhà Lan ở nhưng ba không dám xuống xe. Ba lúc đó đã 46 và 50 tuổi mà vẫn còn nguyên sự rụt rè cả thẹn ngày nào. Nhưng lần đi công tác này ba quyết định phải gặp cho được Lan để về kể cho con nghe đoạn cuối của câu chuyện.
Tôi mở to mắt lắng nghe đoạn gay cấn nhất của một câu chuyện tình 30 năm sau:
- Cô Lan có đẹp không? Cô sống hạnh phúc không?
- Ba không gặp được Lan.
-Sao??
- Trước khi đến nhà ba quyết định gọi điện thoại. Ba nhận ra ngay giọng Lan, Lan cũng nhận ra ba "Duy hả? Có chuyện gì không? Sao lâu quá không gặp?" - Ba lắc đầu cười - "Tánh tình không thay đổi!"
"Lan biết thế nào cũng có ngày Duy tìm Lan nhưng không ngờ lâu dữ vậy. Lan viết sẵn di chúc để lại một cái hộp cho Duy rồi". Ba đề nghị gặp mặt nhưng Lan từ chối. "Thôi! Bây giờ Duy già rồi, nhăn nheo, bệ vệ, xấu thấy mồ còn để Lan thấy làm chi. Duy đang ở đâu để Lan cho người đem quà đến. Bao nhiêu năm qua không liên lạc, nhưng giờ đã nói chuyện với nhau rồi thì sau này Lan sẽ viết thư".
Ba nài nỉ bao nhiêu Lan cũng không chịu, cứ nói không muốn thấy ba đã già. Hai mươi phút sau cú điện thoại đó, một chàng tây lai đẹp trai đem đến cho ba cái hộp, nói tiếng Việt rất giỏi. "Con là Michel Minh Duy mẹ con gởi bác hộp này. Con đã qua Việt Nam nhiều lần. Con đã từng cho xe chạy đến trước nhà bác ở Việt Nam theo lời mẹ con biểu để "thám thính" - cậu ta cười lém lỉnh - con phải ngồi trong xe rình bác gái để về nói lại là mẹ con đẹp hơn vợ bác. Sau này về làm ăn con sẽ đến nhà bác chơi, mẹ con xúi phải "cưa" con gái bác!"
Ba tôi bật cười lớn, cười sặc sụa. Khi ba nguôi cơn cười, tôi thấy trong mắt ba có nước. Ba mở va li lấy ra một hộp giấy và cho tôi xem những tấm thiệp sinh nhật. Mỗi năm người đàn bà đó đã viết cho ba tôi một tấm thiệp nhưng bà đã không bao giờ gởi. Còn ba tôi, ba nói: "Cho đến giờ ba cũng không nhớ được ngày sinh nhật của Lan".
Trong cuộc đời những chuyện như thế không phải ít. Mấy ai trong cuộc đời chọn được một kết cuộc hợp lý cho mình? Mấy ai đủ dũng cảm để gạt đi những con mắt người đời để mà sống cho riêng mình? Thế nên đừng trách sao con người luôn nuối tiếc khi nhìn lại quá khứ.
HPV

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2020

Một Lần Tới Thủ Đô (Chuyến đi nhớ đời).


Copy
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài...
Đầu tháng Năm năm ngoái, tôi có dịp theo đoàn nghệ thuật Q. (nơi tôi đang công tác) ra Hà Nội để tham gia hội diễn toàn quân.
Đoàn tôi xuống sân bay Nội Bài vào buổi cuối chiều. Hà Nội đã vào hạ, nhưng chưa nóng gay gắt như Sài Gòn, thời tiết dịu dàng, vô cùng dễ chịu. Trên con đường cao tốc rất đẹp và hiện đại nối sân bay với nội đô, không nhiều lắm xe cộ nối nhau lao vun vút, thỉnh thoảng có những bác nông dân tỉnh bơ dắt trâu đủng đỉnh băng qua đường. Hai bên đường, những thửa ruộng lúa chín vàng trải dài vút tầm mắt, cách quãng lại có những tấm biển khổng lồ, quảng cáo điện thoại di động hay băng vệ sinh, biểu hiện của một thành phố thời hiện đại.
Về tới nội thành, trời đã tối hẳn, đoàn chúng tôi nghỉ tại một nhà khách quân đội ở đường Tầu Bay. Tối hôm đó tôi cứ trằn trọc, chỉ mong tới sáng để đi thăm thú thủ đô. Tất cả những vẻ nên thơ, những địa danh nổi tiếng, những món ăn bất hủ của Hà Nội, thực ra tôi đều đã biết, nhưng là biết qua tưởng tượng, qua những tập bút kí, những đoạn tản văn hoặc những ca từ của các ca khúc viết về Hà Nội. Ôi những cây bàng lá đỏ, ôi Hồ Gươm, Tháp Rùa, ôi Hồ Tây lộng gió, ôi hoa sữa đường Nguyễn Du bên hồ Thiền Quang thơ mộng... Ôi... Ôi... Ôi... Chưa kể các món ăn. Người Hà Nội sành ẩm thực lắm, nào phở, nào bún ốc, nào chả cá Lã Vọng..., nghĩ tới tôi cứ tứa hết nước dãi.
Sáng hôm sau, hai người bạn và tôi tranh thủ đoàn chưa có kế hoạch tập luyện bèn rủ nhau đi chơi ngay. Ra khỏi nhà khách một quãng, thấy mấy thanh niên ngồi túm tụm, mỗi người trên một chiếc xe máy, đồ chừng họ là xe ôm, nhưng không dám chắc lắm, bởi xe họ mới và là loại khá xịn. Chúng tôi tiến lại gần, còn đang phân vân thì một người trong bọn họ nhìn chúng tôi quát to: "Thích soi à". Chúng tôi chưa kịp hiểu gì thì một người khác lại quát: "Cụp mẹ mày pha xuống!" rồi một người khác: "Bố mút mẹ mày pha ra bây giờ!". Chúng tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng thấy họ có vẻ hung dữ nên chúng tôi vội lảng ra xa. May quá có một chiếc tắc xi đi ngang, chúng tôi leo lên tắc xi và đi vào khu trung tâm. Ngồi trên xe, tôi đem câu chuyện trên kể với anh lái tắc-xi và được anh cho biết "soi" tức là nhìn, "pha" là mắt. Đại ý là mấy thanh niên vừa rồi bảo chúng tôi không được nhìn và phải cụp mắt xuống.
Hồ Gươm quả thật danh bất hư truyền, đẹp đến nao lòng. Tháp Rùa nổi lên giữa hồ trên một cù lao cỏ nhỏ xinh xinh. Xung quanh hồ là những cây liễu thướt tha soi bóng, hoàn toàn đúng với những gì các nhà văn đã từng viết. Thật là một vẻ đẹp vô cùng lãng mạn. Tháp Bút đúng là hai cây bút, chọc thẳng lên trời, biểu hiện cho tri thức kẻ sĩ Bắc Hà. Tuy xung quanh hồ có một vài toà nhà mang kiến trúc vô cùng dị hợm, nhưng cũng không làm xấu được Hồ Gươm bao nhiêu. Có một điều khá đặc biệt, cách Tháp Bút chừng hai trăm mét, ngay trên lối đi dạo quanh hồ là một công trình mang kiến trúc của một cái lô cốt thời Tây. Rất nhiều người ra vào đó, người nào khi vào mặt cũng khó đăm đăm, nặng trình trịch, khi ra thì rất tươi, cứ như họ vào đó để chích đo-pinh. Về sau mới biết, đó là cái toa-lét công cộng. Giời ạ! Khác nào một hột mụn cơm, một nốt vá chó giữa má nàng hoa hậu.
Chúng tôi rủ nhau ăn sáng, thực đơn sẽ quyết định là phở. Tôi ra sức ca tụng với hai người bạn (đều là dân Miền Tây) rằng phở là món ăn quốc tuý của Việt Nam, nhưng phở với đầy đủ phẩm chất của nó phải là phở Hà Nội. Chúng tôi vào một quán phở nằm trên một con đường tôi không nhớ tên nhưng cũng thuộc khu trung tâm. Quán vắng tanh, nhưng ngay cạnh đó là một quán phở khác, đông nghẹt. Khách ăn vào chen nhau mua ra, trên tay mỗi người lăm lăm tô phở. Hết bàn ghế, họ ngồi xổm ngay trên vỉa hè húp xì xoạp, vừa ăn vừa sỉ mũi xoèt xoẹt. Chúng tôi chọn quán này vì nó vắng, có bàn ghế mà ngồi. Ông chủ quán bưng ra ba tô tái chín, bốc hơi nghi ngút, ngửi mùi tôi đã rạo rực. Một anh bạn tôi, theo thói quen, nói rất dõng dạc: "Cho xin chén giá chụng đi". Ông chủ quán quay lại nhìn chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh, rồi bảo: "Giá chụng hả? Vào Sà Ghềnh mà ăn", ông ta nói với cách nhái giọng Miền Nam, thái độ chẳng thân thiện gì. Tôi hết hồn, cấu mạnh vào đùi anh bạn, rồi nói nhỏ vào tai hắn:
"Ăn đi, đòi hỏi vớ vẩn, người Hà Nội họ nề nếp lắm, lần sau nói năng phải thưa gửi đàng hoàng".
Suốt buổi sáng và cho tới chiều hôm đó, chúng tôi bát phố Hà Nội, toàn đi bộ, rạc hết cặp giò. Đường phố Hà Nội cũng như Sài Gòn, nghĩa là rất nhiều xe máy, kẹt xe liên tục. Trước đây, tôi nghĩ Sài Gòn chắc nhiều xe máy và sự chấp hành luật giao thông của người dân chắc kém nhất Việt Nam. Nay tôi thấy tôi nhầm, lượng xe thì hai thành phố như nhau, nhưng người Hà Nội chạy xe láo kinh khủng, không có luật lệ gì hết nếu không có mặt cảnh sát. Về phương diện này dân Hà Nội là bậc thầy. Ngoại trừ khu vực được gọi là phố cổ, người dân xây nhà với những lối kiến trúc kinh dị, không ai giống ai, cái thì giống điện Kremli, cái thì như lâu đài Ba Tư, lộn xộn đứng gằm ghè bên nhau. Về mặt này, Hà Nội cũng ăn đứt Sài Gòn. Có lẽ do đặc tính người Hà Nội là nghệ sĩ nên họ luôn thích sáng tạo.
Chúng tôi ghé vào một tiệm băng đĩa, (nghe nói người Hà Nội cũng sành âm nhạc, hơn nữa có rất nhiều những CD "độc", hàng Trung Quốc mà những tiệm Sài Gòn không bao giờ có, bởi không nhập hàng này, người Sài Gòn không thích nhạc cổ điển) quả thật, tôi đã không thất vọng. Chúng tôi chọn được mấy CD của Mozart, Tchaikovsky... do dàn nhạc hoàng gia Anh trình bày đàng hoàng. Chợt nhìn thấy trên kệ có để một CD của một cô bạn ca sĩ, tôi hỏi thử: "CD ca sĩ TT bán có được không anh". Anh chủ tiệm bĩu môi: "Con dở hơi, có mà bán cho chó".
Ở tiệm đĩa ra, tôi muốn về lắm rồi. Quả thật tôi không còn tin vào những áng văn thơ trác tuyệt viết về Hà Nội mà tôi đã đọc. Nào là bàng lá đỏ... Có đâu, đường phố trụi thùi lụi, có mà bàng bê tông thì có. Nào là quán cóc liêu xiêu... Có đâu, toàn quán nhậu tạp nham. Nào Hồ Tây chiều nay, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi... Có mà mời gọi, cứ thử lên đó ngồi xem, kể cả ngồi xuống đất cũng có mấy thằng cô hồn ra đòi tính tiền chỗ. Còn người Hà Nội thanh lịch thì bây giờ tôi cảm thấy rờn rợn, tự nhiên tôi nghi ngờ sự hiểu biết của mình về nghĩa từ thanh lịch. Nhưng chúng tôi vẫn chưa về được, vì một anh bạn nhất quyết đòi đi mua quần áo gì đó. Anh bảo vợ dặn phải mua. Chúng tôi ghé vào một tiệm quần áo, sau khi xem, anh hỏi: "Chị có kiểu quần X, áo Y, váy Z... Mà của Trung Quốc ấy". Chị chủ quán liếc xéo anh rồi bảo: "Anh giai thành phố Hồ Chủ Tịch mà kém tắm thế, muốn đồ Trung Quốc hả? Lên Đồng Xuân, Bắc Qua ấy, đây chỉ có hàng Anh, Mỹ... Anh dùng tạm, không thì phắn mẹ ló đi cho em nhờ. Cháo ám!" Tôi biết, thứ hàng Anh, Mỹ của chị ta có bán rất nhiều trong khu bán sỉ trên chợ An Đông.
Chiều hôm đó, chúng tôi ăn cơm trong một quán cơm bình dân gần nơi ở của đoàn. Nghe nói bia hơi Hà Nội ngon lắm, thấy quán này cũng có bán, chúng tôi gọi uống thử. Không ngon như đồn đại, tôi thấy nó nhạt và chua. Trong quán, có một anh cũng ngồi ăn và uống bia, anh ta chắc là một tay buôn chuyến đồ nông phẩm, vì tôi thấy chiếc xe của anh hai bên phía sau có chở hai cái sọt. Ăn xong, anh trả tiền, rồi càu nhàu: "Bia với bọt nhạt như nước nồn, chua noen noét như cứt mèo, nàm mẹ nó be rượu cho xong". Chị chủ quán bình thản: "Như lước l.. thì ló mới nghìn rưỡi, còn muốn không như lước l.. thì những ba nghìn rưỡi cơ. Buôn cứt người còn chê cứt mèo. Sốt ruột." Anh chàng định sửng cồ, nhưng thấy chị chủ quán tay lăm lăm con dao thái thịt, chắc không phải tay vừa, nên anh cun cút đi mất.
Quả thật, cách đối thoại của người Hà Nội vô cùng khó hiểu, hình như nó mang nhiều tính ẩn dụ. Thì người Tràng An mà lại, ho ra thơ, thở ra văn. Có điều tôi thấy quá nhiều người phát âm sai chính tả. Ở trong đoàn có mấy cô diễn viên múa là người Hà Nội, họ kể rằng bây giờ người Hà Nội tạp nham, nói ngọng nhiều lắm. Nhưng tôi nghĩ, nói ngọng tức phát âm không chuẩn do khiếm khuyết ở lưỡi hoặc dây thanh quản. Họ không thế, họ không nói ngọng mà phát âm sai chính tả. Hình như đây là một thứ mốt của người Hà Nội, kiểu như cái mốt nói chen tiếng Tây.
Tối hôm đó, tôi kể chuyện đi chơi và phát biểu cảm tưởng của tôi cho mấy cô diễn viên múa người Hà Nội. Các cô cười ngặt nghẽo và bảo: "Hà Nội là như thế đấy, các anh không quen nên thấy sốc đó thôi, bọn em thấy bình thường". Đúng thật, những gì gây sốc hoặc dị ứng cho ta, đều là do không quen, chứ không hẳn là những thứ đó không tốt. Một cô múa tiết lộ với tôi: "Ở Hà Nội còn nhiều nơi đẹp thơ mộng lắm, không hề như những ấn tượng của anh đâu. Ở những nơi đó anh sẽ thấy Hà Nội hiện ra đúng như những gì anh đã nghĩ. Em ví dụ cho anh nhé, như vườn Bách Thảo chẳng hạn, ở gần Lăng Bác ấy, anh đã đi chưa? Không phải là bách thú Thủ Lệ đâu nhé".
Mấy hôm sau, chúng tôi tới chơi nhà của một trong mấy cô múa đó. Nhà cô ở khu phố cổ, rất gần với Hồ Gươm. Chúng tôi chui vào một con hẻm. Lúc này là bốn giờ chiều, trời còn đang sáng rỡ, vậy mà vừa bước chân vào hẻm, chúng tôi không còn nhìn thấy nhau nữa, nó tối như hũ nút vì bên trên hẻm cũng là nhà. Đi chừng ba chục mét thì tới một cái sân, rộng chừng hai chục mét vuông, là của chung cho tám hộ gia đình, trong đó có hộ của cô bạn chúng tôi. Nhà cô, nhân khẩu có năm người, gồm bố mẹ và ba đứa em cô, tất cả sinh hoạt gói trong mười lăm mét vuông. Cô cho biết, đây là cảnh sống của tuyệt đại đa số cư dân phố cổ, nhưng sống tại phố cổ vẫn là ao ước của nhiều người, nhà cửa ở đây đắt hơn kim cương. Tôi ngồi chơi một lát rồi lỉnh đi mất, tôi có ý định tìm tới vườn Bách Thảo, mong lấy lại một chút thi vị của Hà Nội.
Tôi tới vườn Bách Thảo thì trời đã nhá nhem tối. Trong vườn, không khí nhẹ nhõm mát mẻ, quả thật cô diễn viên múa đó đã không đánh lừa tôi. Đây đúng là một vườn địa đàng. Các loại cây cổ thụ xoè tán uy ngiêm, trên gốc già cỗi là những loài cây kí sinh, chen nhau mọc xanh rì, càng làm tăng vẻ huyền bí. Trong vườn cũng có hồ, có những con đường nhỏ rải nhựa chạy uốn lượn ngoằn nghoèo. Giữa vườn có một trái núi đất (sau tôi được biết tên, đó là Núi Nùng) có vẻ như là tự nhiên, chứ không phải như những hòn giả sơn vẫn có nhan nhản trong các khu du lịch ở Sài Gòn. Núi Nùng rất đẹp, đủ chủng loại cây mọc trên nó, có đường đi lên và trên đỉnh hình như có một ngôi chùa hay một cái miếu gì đó. Dọc con đường nhỏ, có đặt những chiếc ghế đá, đây đó có một vài cặp tình nhân đang ngồi tâm sự. Cảnh vật, không khí này, với vẻ u tịch mơ màng khiến tôi chợt nhớ tới một bài ca về Hà Nội. Thậm chí tôi còn cất tiếng hát khe khẽ. Tôi theo con đường nhỏ leo lên đỉnh Núi Nùng. Chà, núi cao ra phết, tôi đã khá mỏi chân. Chợt tôi thấy đâu đó một mùi um um rất khó chịu, tôi nhìn quanh và phát hiện ra một đám cháy nho nhỏ, xung quanh là mấy thằng nhóc chừng mười ba, mười bốn tuổi đang la hét cười như nắc nẻ. Tò mò, tôi tiến lại gần, thì ra cái mùi là lạ kia phát ra từ đám cháy. (Về sau, cô "diễn viên múa" có giải thích cho tôi rằng cái mùi đó là do bọn trẻ con đốt hạt của một loại trái cây, thứ trái đó người ta gọi là quả thối, một thứ quả đặc sản của Núi Nùng. Bọn trẻ đốt để khủng bố các cặp tình nhân.) Thấy lạ quá, tôi tiến vào gần hơn, thì một thằng nhóc, mặt câng câng hất hàm bảo tôi: "Nhìn cái đéo gì? Thích gì?" Tôi hốt hoảng, bật lui rồi quay trở xuống. Xuống đến chân núi, tôi đã mỏi chân lắm, thấy một chiếc ghế đá còn trống, tôi bèn ngồi xuống. Vừa dựa lưng vào lưng ghế, tôi chợt thấy dính nhem nhép đằng sau, đưa tay quờ ra sau, tôi linh cảm ngay thấy điều chẳng lành. Một mùi thối hung hãn khủng khiếp bốc lên. Thôi đúng rồi, có đứa nào chơi ác, nó ỉa lên lưng ghế. Thế là nguyên mảng lưng áo tôi dính nhoe nhoét, toàn cứt. Thực ra cứt nó chỉ là sản phẩm của bộ máy tiêu hoá, với nguyên liệu đầu vào là những thứ thơm tho. Có điều cũng nguyên liệu đó nếu đưa vào những bộ máy tiêu hoá khác, như của con heo chẳng hạn, thì nó sẽ cho ra sản phẩm kém chất lượng hơn nhiều, mùi cứt heo so với cứt người thì kém xa về độ tàn bạo. Chỉ có bụng dạ con người mới có khả năng để cho ra những thứ thối tha như thế. Tôi lâm vào tình thế khó xử quá, cởi áo vứt đi thì cởi trần từ đây về nhà sao được, từ đây về tuốt đường Tầu Bay đâu có gần gụi gì. Mà nếu để nguyên thế này ra ngoài đường thì thiên hạ họ chửi bố lên cho, có khi họ còn đánh ấy chứ. Dám lắm.
Cuối cùng tôi quyết định cứ để nguyên thế mà về, tôi bảo anh xe ôm rằng tôi sẽ trả tiền gấp đôi, anh ta mới chịu. Trên đường, tôi đi tới đâu, dân tình giạt ra tới đó, có mấy thằng du côn khạc nhổ chửi bới ầm ĩ. Mặc kệ, tôi còn cảm thấy thích, coi đây là một sự trả thù đời nho nhỏ.
Đoàn tôi đã thi xong. Mọi người đều phấn khởi vì hôm thi, ai cũng làm tốt phần việc của mình, cả đoàn chắc mẩm đạt được thành tích đề ra, tức là đứng thứ ba toàn đoàn. Thực lực đoàn tôi có thể tranh chấp ngôi nhất nhì, nhưng vuốt mặt nể mũi, phải tôn trọng đoàn chủ nhà chứ. Đấy là luật bất thành văn của bất ky cuộc hội diễn nào. Biết như thế nên lãnh đạo đoàn chỉ đề ra chỉ tiêu đứng thứ ba. Thế nhưng mọi việc không như dự tính, kết quả đoàn tôi đứng thứ hai từ dưới lên. Hôm đi nghe kết quả về, ông trưởng đoàn mặt cứ như đưa đám, phen này về ăn nói ra sao với cấp trên, chương trình đầu tư mấy trăm triệu chứ bỡn à. Tôi nghe trong đoàn người ta bàn tán rằng, hồi bắt đầu dàn dựng chương trình, ông A. (một cây đa cây đề trong làng ca múa nhạc quân đội, trưởng ban giám khảo) đã vào đoàn và đặt thẳng vấn đề, nếu đoàn đưa cho ông mấy trăm triệu đó, ông sẽ lo dàn dựng toàn bộ chương trình và bảo đảm chỉ tiêu đứng thứ ba (giống như một thứ thầu khoán và bảo hành công trình). Chả hiểu sao ông trưởng đoàn tôi không đồng ý. Trong khi tất cả các đoàn phía Nam đều do một tay ông A. lo hết. Thế bảo sao chả về áp chót. Ghê thật. Đúng là thời hiện đại, kinh tế thị trường. Môi trường văn hoá nghệ thuật cũng không thoát khỏi sự chi phối của nó. Các ông văn hoá đầy mình còn hành xử như thế, trách quái gì ba cái chuyện nói ngọng với ỉa bậy.
Ngày mai đoàn tôi lại về SàiGòn. Đoàn đứng vị trí thứ mấy với tôi chẳng quan trọng, tôi chỉ là thằng nhạc công và tôi đã làm tốt phần việc của mình. Những chuyện "maphia" đó thuộc phần các vị chức sắc. Tôi chỉ biết, tôi đã được du hí nửa tháng trời ở thủ đô. Thế là mãn nguyện.
St.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020

KHỐI THỊNH VƯỢNG CHUNG BẮT ĐẦU “THÁNH CHIẾN”


Như tôi đã nói cách đây hơn một tháng về việc khởi kiện Trung Quốc thì nay thế giới đã bắt đầu lan toả và khởi động việc đó. Dĩ nhiên nó sẽ theo quy trình là các cá nhân lên tiếng, các tổ chức NGO vào cuộc và sau cùng là sẽ là các chính phủ.
Công cuộc “thánh chiến” chống đảng CSTQ (và Tập đại đế) dĩ nhiên sẽ bùng nổ toàn cầu khi mà Mỹ là nước phát động tiên phong và Hoàng gia Anh, một đại diện lâu đời của các thế hệ quý tộc ở Châu Âu, đã lên tiếng khi cuộc chiến sinh học Viêm phổi cấp Vũ Hán lan ra toàn thế giới.
Nhiều người bây giờ chỉ nhìn Anh trong khuôn khổ một nước từng là đế quốc đang trên đường già cỗi và suy yếu mà quên là Anh từng là một quốc gia bá chủ. Ảnh hưởng của Anh khác hẳn với các nước đại cường mới nổi sau này mà sâu sắc hơn nhiều. Ít nhất là ở Khối Thịnh Vượng Chung mà nước này đang chủ trì.
Đức mặc dù bây giờ tỏ ra hơn Anh về bề nổi nhưng nội lực tích luỹ thì không bằng. Trong 100 năm nay, Đức không có một lãnh đạo mang tầm lãnh tụ như Winston Churchill, nên chiến lược quốc gia của Đức không ổn định bằng chiến lược quốc gia của Anh.
Nhiều người tỏ ra hoang mang khi tin về thủ tướng Anh bị bệnh loang ra. Nhưng với tôi thì việc thủ tướng Johnson của họ bị bệnh lúc này có lợi cho Anh hơn là có hại. Nhất là khi các bạn biết rằng tin thủ tướng bị bệnh được đưa ra ngay sau khi Nữ hoàng Anh họp với Cơ quan tình báo Quốc gia MI-6.
Nhắc đến giới tình báo quốc tế thì người ta hay nhớ đến CIA vì độ phủ sóng của nó. Nhưng nói đến hiệu quả thì giới nghiên cứu vẫn đánh giá là BND của Đức hay MI-6 của Anh còn hiệu quả hơn CIA. Từ lâu nay CIA đã quá yếu mềm và bị lấn lướt bởi Hoa Nam của đảng CSTQ. Mọi việc chỉ thay đổi khoảng 3 năm nay khi Mỹ đưa Pompeo về giữ chức giám đốc CIA rồi bổ nhiệm ông làm bộ trưởng ngoại giao.
Nên tôi e là MI-6 mới là nơi quyết định việc thủ tướng Anh phải bị bệnh lúc này hơn là con virus kia. Với văn hoá quý tộc ngạo nghễ, nền dân chủ lâu đời.. thì người Anh sẽ thông cảm, lắng nghe và chịu hợp tác với chính phủ của họ để chống dịch hơn khi tin về việc thủ tướng nhiễm bệnh được loan ra. Bên cạnh lợi ích đó còn là lợi ích đốt lên đống lửa căm phẫn với “kẻ gieo rắc dịch bệnh cho đại diện tinh hoa của chúng ta là đảng CSTQ”.
Nữ hoàng Anh là người sống qua hai thế kỷ và chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh thế giới. Do đó e rằng giới quý tộc châu Âu sẽ lắng nghe bà một khi nguy cơ thế chiến đã cận kề. Khối Thịnh Vượng Chung gồm 53 quốc gia/vùng lãnh thổ mặc nhiên coi bà là nữ hoàng tối cao của họ. Chính phủ các nước trong Khối Thịnh Vượng Chung coi chính phủ Anh là nơi để họ hợp tác làm việc, coi nữ hoàng Anh là chỗ dựa chính trị tối cao.
Nếu các bạn nhớ rằng thủ tướng David Cameron của Anh từng phải bị ép từ chức thì các bạn sẽ hiểu ai mới là bên quyết định cao nhất trong chính trị Anh quốc. Hoàng gia Anh làm sao chấp nhận nước này có một ông thủ tướng dễ dãi để cho ảnh hưởng của đảng CSTQ lan tràn như một con virus đỏ vào giới quý tộc tinh hoa của xứ này. Sau khi Cameron rời khỏi số 10 phố Downing là hàng loạt các quan chức cấp cao thân Trung Quốc bị đưa ra khỏi chính phủ.
Nhiều người dân tuý nghĩ rằng Trump là kẻ thất bại trong chính sách với châu Âu, nhưng dĩ nhiên Trump không quan trọng điều đó. Trong cuộc chiến chống Trung và đánh Tập, Trump biết rằng nữ hoàng Anh ủng hộ ông, ủng hộ Mỹ. Với Trump thế là quá đủ. Với Châu Âu thì thái độ của Hoàng gia Anh mới là quan trọng nhất với Trump.
Quỹ Thịnh Vượng Chung do các quý tộc lâu đời của Anh chủ trì chính là đầu mối của các NGO trên khắp thế giới sẽ bắt đầu làn sóng khởi kiện Trung Quốc sắp tới đây. Việc này cần được nhìn một cách có hệ thống xuất phát từ một đầu mối đứng ra tổ chức mà nữ hoàng Anh là người nổ ra phát súng lệnh. Các bộ óc quý tộc tham gia công cuộc này có thừa nhân lực, kiến thức và tiền bạc cùng với quyết tâm chính trị để đeo đuổi việc này.
Nữ Hoàng Anh chỉ lên tivi có 6 lần trong suốt cuộc đời cầm quyền của bà. Mỗi lần như vậy là báo hiệu một việc tối quan trọng. Bằng bài phát biểu mới nhất về bệnh dịch vừa qua, bà đã phát động tín hiệu xuất phát cho các cá nhân, tổ chức và quốc gia từng đứng lên bằng sự trợ giúp của đồng bảng Anh. Nếu Trump làm Tập vất vả bằng cách mưu mẹo kiểu cộng sản với nhau thì nữ hoàng Anh sẽ làm Tập khốn khổ bằng sự đối đầu của các đầu óc mang tư duy sâu sắc.
Một cuộc thánh chiến chống phát xít đỏ do “Hội hiệp sĩ bàn tròn châu Âu” đã bắt đầu và không thể dừng lại cho đến khi bàn cờ Trung Quốc được chia lại hợp lý hơn.
H.M. ©️®️

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2020

Ngày ô nhục …


Link : https://www.facebook.com/notes/chau-thi-huyen-nguyen/ngày-ô-nhc-/10158135099477378/
The day of infamy ..
Or else ..
TL;DR: Bài rt dài, không dành cho nhng người nghĩ phi ghét M nếu yêu Vit Nam. Và nhng người không yêu Vit Nam ln M.
Trong stt này v Trump, post ngày nước M đt s người nhim Covi cao nht thế gii, ti mt comment bên dưới, tôi có nhn xét:
Đim chung ca c 3 nước M, Tàu, Vit, và khác mi nước còn li trong cách đi phó vi Corona là: Coi đây là chiến tranh.
Ngôn ng chiến tranh xut hin đm đc trong tiếp cn truyn thông v Corona c 3 nước: k thù vô hình, b tn công, hàng rào phòng v, các anh hùng, ni dy, chng dch, chng gic, chiến thng, yêu nước, khi hoàn môn, ngày v, chiến sĩ, mt trn, hy sinh, tiếp tế, hu phương, tin tuyến,
Thm chí ba n đi ngang TV đâu đó tôi còn thy đăng lên mt bài báo gi n lc ca chính ph ta là mt Coronavirus Tet offensive - mt liên h hin nhiên đến Tng tiến công và ni dy Tết Mu Thân 1968.
Nhc cm t này li nh, tôi luôn nghĩ rng, thế h ca tôi và sau này na đu không đc trưng nhiu bi nhng gì chúng tôi tng có, mà bi chính nhng gì chúng tôi không th tri qua. Trong s y, hn nhiên có chiến tranh. Khó nói rng tôi đ tư cách nêu mt nhn đnh đo đc dù ng h hay phn đi nào v th tôi không hiu, và tôi cũng không thích nói nhng điu tôi không hiu. Song vi tiêu đ bài báo trên, tôi li vn được quyn coi đây là a nice dark joke và cm thy mt s yên tâm nht đnh. Nó th hin rng gia khng hong Corona, chính ph Vit Nam biết chính xác h cn phi nói gì và theo cách nào, vi dân Vit Nam.
Người ta vn nói: Mun điu khin mt đám đông, hãy cho h mt k thù. Câu này thường hàm ý tiêu cc, song nhng người dè bu thường không hiu đây ch gin d là mt chiến thut tt. Không gì khơi dy sc mnh tp th hiu qu như khi h cùng chia s mt kết ni hin sinh và cùng b đánh đng bi thế lc đe do kết ni y. Và kết ni hin sinh bn năng, ph quát, truyn đi nht vi mt quc gia, luôn là ch nghĩa dân tc, vi k thù ln nht luôn hin l trong chiến tranh.
Tiếp cn y s không bao gi hiu qu châu Âu, nơi mà lòng yêu nước và tng quát là mi cm xúc ngây thơ t nhiên đu t lâu đã b rung b, thành th phế tích vùi lp dưới nm m ph đy nhng vòng hoa nho báng t các triết gia lc đa.
Ch 3 nước quen thuc vi chúng ta trên, nơi các dân tc còn đ ngây thơ, m nóng, và thc tế, nơi ch nghĩa dân tc vn còn là mt mch ngun mnh m, mi có tin đ đ thông đip chiến tranh tr nên hiu qu.
Hãy cùng xem điu này đã din ra như thế nào nước M.
Ngày 18/3/2020, Trump kích hot Defense Production Act - lut sn xut theo quy chế thi chiến.
Và c nước M đã đáp li ông mnh lnh y.
Tesla, Ford, General Motor, thay sn xut ô tô sang sn xut máy th.
Các nhà máy nu rượu bourbon, đc sn John Wick ca x c hoa, thì chuyn sang nu cn làm nước ra tay.
Gap, Hanes thôi may váy mà may khu trang y tế.
Còn chui siêu th Walmart, Target, CVS, Cotsco, tình nguyn cung cp bãi đ xe thành nơi th virus, vi giao thc drive-thru-testing người th không cn bước khi xe.
Các công ty công ngh cũng không đng ngoài cuc. Apple, Facebook góp khu trang t kho và chui cung ng toàn cu. Bloom Energy tham gia sa cha máy th hng. Google, mt tech titan na, gp rút trin khai websites h tr người dân v quy trình xét nghim.
Tư nhân hô thì chính ph ng. Chính quyn Trump ln lượt đ xut các gói cu tr bnh nhân Corona, trì hoãn n cho sinh viên và doanh nghip, min phí th nghim, tr tin lương cho cách ly ngh m. Tng thng hp vi các đi din tiu thương, tha thun giúp các tim bán thc phm nh được m ca trong khi có gii nghiêm hay hn chế di chuyn. Mi nht, d lut Care Act được ký, bơm 2 nghìn t đô đ cu tr các gia đình thu nhp thp (trung bình 3400 đô/1 gia đình 4 người), đ xut các khon vay cho doanh nghip nh, m rng bo him cho người tht nghip, và h tr các ngành công nghip thit hi nng t dch.
Nhưng Trump không ch biết chi tin. Nhiu quy đnh hành chính rườm rà thi Obama cũng được d b, cho phép bác sĩ khám bnh xuyên bang, cho bnh vin nhn bác sĩ vào làm vic d dàng hơn, k c mt s bác sĩ đã v hưu tình nguyn đi làm li. S ct b này cũng giúp FDA nhanh chóng bt đèn xanh phê chun cho ký ninh th nghim. Tt nhiên, truyn thông, như thường l, luôn nhanh nhu quan ngi và phn đi. Cho đến khi ngã nga là Trump ch đơn gin báo tin mng trước khi FDA công b chính thc vài hôm sau, vi Anthony Fauci, chuyên gia dch t hàng đu ca nước M và thế gii, tái khng đnh. Và tin mi nht, hôm qua, 30/3, FDA đã cp quyn s dng khn cp (Emergency Use Authorization), cho phép 30 triu liu hydroxychloroquine sulfate cng 1 triu liu chloroquine phosphate các hãng dược va quyên cho Kho d tr chiến lược quc gia s được bác sĩ đem ra điu tr các bnh nhân người ln và thanh niên nhp vin bi Corona.
H thng quân đi cnh sát, tt nhiên, cũng được huy đng. Hai tun trước hàng không quân đi M đã vn chuyn 800 000 dng c th t Ý. FEMA, cơ quan qun lý khn cp liên bang, chu trách nhim phân b y c toàn quc. V binh quc gia thì giúp phân phi đa phương. Còn cnh sát thì lo vic tr an, gim bt nhng li không đáng.
Ngay hôm kia, hi quân Hoa K chính thc điu tàu bnh vin USNS Mercy cp bến Los Angeles, mt trong hai tâm dch ca Cali. USNS Mercy có 1,000 giường, 800 bác sĩ và nhân viên y tế, có th cha hu hết tt c các bnh nng như đt qu hay lên cơn đau tim. Tàu s cha các bnh không phi Corona nhm gim ti cho các bnh vin tuyến trên tp trung cha tr cho bnh nhân dch.
Trong lúc đó, tàu bnh vin hi quân Comfort cũng khi hành t Norfolk, Virginia, tiến v thành ph New York, mang theo cùng s mnh.
Li nói v New York, tâm dch c nước M đang hướng v cu nguyn, thì 70,000 liu hydroxychloroquine, 10,000 liu zithromax và 750,000 liu chloroquine đã được liên bang tr giúp cho thành ph không ng này, New York bt đu trin khai th nghim chloroquine trên quy mô ln t th Ba tun trước. Theo phó tng thng Pence, đã hơn 500 bnh nhân New York điu tr bi các th thuc th nghim bt đu bình phc.
Và sau tt c các bin pháp rt ráo và toàn din trên, kết qu kho sát t Gallup là hơn 60% dân M chn đng tình vi phn ng ca Trump chng dch. Kinh nghim vi các cuc bu chn cho thy con s thc có th còn cao nhiu hơn thế. T l ng h cách x lý ca Trump đã tăng cao hơn t l tín nhim trước khi có Corona, và còn cao hơn c Obama ngay lúc soái ca tay m được truyn thông say mê kiss ass nht. Theo cách đó, Trump đã không ch giành được ng h bi dân Cng hoà, còn thuyết phc được khi c tri đc lp aka nhng người trung dung gia. Vi 1 nước mi cách đây vài tháng còn chia r chính tr sâu sc đến đ đòi đàn hch tng thng vì mt lý do dm d, thì 60% ng h là con s mơ ước ca bt k lãnh đo nào. Ngay c Andrew Cuomo, thng đc New York kiêm ng viên tng thng, đi th chính tr trc tiếp ca Trump, cùng vi Gavin Newsom thng đc California aka hang ca đng dân ch, cũng đu phi gi ti Trump c cm ơn cùng khen ngi. Trong cuc chiến chng Corona, có người đã liên h Trump vi General George S. Patton, huyn thoi ca đ nh thế chiến, vi tm nhìn kết ni c h thng, s lãnh đo táo gan, và thái đ dt khoát khi hoàn cnh đòi hi.
Nước M hin đi chưa bao gi đoàn kết và quyết tâm như thế.
Bi vì nước M đã b tn công.
Và nước M đã chn đánh tr.
Y như cái cách nước M đã chn đánh tr sau thi khc 8 h ngày 7 tháng 12 năm 1941.
Đó là thi khc ca mt bui sáng ngày Ch Nht luôn mc đnh được cho là không thích hp cho s giao chiến.
Nhưng khi y, vi phát xít Nht, không có ranh gii nào cho s không thích hp.
Cũng t thi khc đó, người M nhn ra: Vi k thù này, h cn phi chơi theo cách khác.
Cách đây 4 năm, trong ghi chú này, tôi tng viết:
Trump s là mt lãnh đo thành công hay không thì ko th chc. Nhưng có th chc chn ông s là mt cheerleader thành công. Bi ông s là người tp hp, thôi thúc và và gii phóng cho tinh thn nước M, đt nước gi cm hng cho thế gii không bi nó giàu có hay hùng mnh, mà bi vì nơi y đã luôn là the home of the brave, the land of the free.
There’s a man who has against all odds won this election
He fingered the Establishment
He grabbed the media by the pussy
He fucked the whole political correctness
And survived
And fucked it thrice more
Love him or hate him, how can you not see any beauty in all of this?”
Trump chính là đi din bng xương tht ca tinh thn M. Song không phi vì ông ta là mt tài phit ăn nói bt mng, mt đin hình mà dân trí thc Tây ln Ta khá thích bĩu môi dè bu như lũ ln xô vanh tư bn.
Mà là t tinh thn chiến đu xông xáo và lc quan bt tn ca ông y th phân bit nước M vi toàn th cu lc đa.
Người M thc cht không phi mt dân tc thông minh.
Người M ch là mt dân tc chăm th.
Nói như Churchill thì, nước M s tìm được cách đúng đơn gin vì h đã th mi cách khác.
Và người M dám th ch bi vì h không ngi phi bt đu t đu, y như h không ngi chiến đu là bi h chng ngi thua.
Trump cũng không bao gi t b chiến đu, k c khi mi bài báo, mi bu chn, mi chuyên gia, đu gào lên ông chc chn thua. Ông ta là loi người nếu có thua cũng nht đnh ly ca đi phương mt tai và mt mt. Là loi người s bu cht hy vng c khi tt c xung quanh đu vô vng. Và cũng là loi người, nếu có b xã hi phn bi, b s phn thách thc, tng quát là b nhng thế lc ln lao nào đó ca người hay ca thn ba vây, cũng s nh mt bãi nước bt khinh b xung đi dương cho chúng mày nut đi, nut đi và tưởng tượng va giết được mt con người.
Đó cũng chính là tinh thn tht s ca nước M, nhng k b li sau lưng châu Âu gi to và yếu nhược, giong thuyn vượt Đi Tây Dương đ t viết lên mt vn mnh mi, t lp nên mt quc gia mi, nhng k đánh đui đế quc mnh nht thế gii ch vì dám tăng thuế, nhng k c chp gi quyn s hu súng k mi ri ro ch bi không mun tin bt k chính quyn vú em nào, và cũng là nhng k, trong nhng thi khc ngt nghèo tăm ti nht, li chn trao nim tin tuyt đi đến nhng điu có th phi lý và chng th chng minh a nation under God and in God only, they trust.
Mt ngày sau s biến Trân Châu Cng, mng 8 tháng 12 năm 1941, trên sóng radio, t Bch c, tng thng đi th 33 ca hp chng quc, Franklin D. Roosevelt gi ti dân M mt bài nói, sau này s được biết đến như Phát biu v Ngày ô nhc” - “The Day of Infamy Speech”. Ti đó, Roosevelt khng đnh:
Chúng ta đang trong cuc chiến này. Chúng ta s dc toàn lc, và bng mi cách. Mi mt đàn ông, đàn bà, tr con, s đu là mt đng minh trong th thách vĩ đi nht này ca lch s nước M. Chúng ta cn chia s cùng nhau c tin xu ln tin tt, c các tht bi ln nhng chiến công chúng ta cn chia s cho nhau mi cơ hi biến chuyn ca chiến tranh.”
Ngày 27 tháng 3 năm 2020, nước M tr thành quc gia có s người nhim Corona cao nht thế gii. Mt s người không che giu nim h hê và nếu được, hn cũng mun gi 27/3 y là a day of infamy - mt ngày ô nhc.
Nhưng sau ngày y, liu nước M có phút nào phân vân, có phút nào mun chn bt s test kits, mun gim tc đ th, đ kim chế s liu v người nhim, như cách mà nước Anh và c Nht, đã đang làm hay không?
Câu tr li quá hin nhiên.
Ngay sau ngày đó, thêm đúng 2 ngày na, tc hôm kia, FDA chính thc phê chun máy xét nghim siêu nhanh mi nht ca Abbott, 13 phút cho kết qu âm tính, và dương tính thì, 5 phút.
Nói cách khác, nước M s càng thúc đy tc đ test và quy mô test, bt chp s người nhim s còn được phát hin ra sm hơn, nhanh hơn, và nhiu hơn na.
Trong cuc chiến mi này, nước M s công khai c tin xu ln tin tt, c các tht bi ln nhng chiến công h s chia s cho nhân dân mi cơ hi biến chuyn ca chiến tranh.
Bng chính cách đó, nước M s đt được điu Roosevelt vào năm 1941, và Trump ca năm 2020, cùng d liu:
“Thế gii đang bước vào cuc chiến vi mt k thù giu mt.
Nhưng ta s chiến thng.

R
i mt ngày, người dân M nht đnh s được quyn nói:
Chúng ta đã chiến thng.
Và chúng ta đã tr li.
Trân Châu Cng, đòn tn công choáng váng t Isoroku Yamamoto, đã không đánh gc được nước M.
Trân Châu Cng, ngược li, ch đánh thc người khng l M ng say và kích lên dân tc này mt ý chí kinh khng.
Corona Virus, du gi ti bi người hay bi thn, liu có vn là cú đp choáng váng khác, đ người khng l M ca 2020, ln na cũng bt đu thc tnh?