Link : http://www.facebook.com/nguyenthutrang.ct
Hôm nay là tròn hai năm ngày mình biết đến biểu tình, đi biểu tình và bị bắt. Hai năm không phải là một quãng thời gian quá dài nhưng nó đã khiến con người ta trưởng thành hơn lên.
Hai năm là quãng thời gian mình tìm ra lời đáp cho câu hỏi: "Mình sống vì cái gì và Sống như thế nào". Có những lúc mỏi mệt, chán nản và áp lực, mình thiết nghĩ Chính trị là gì? Hay là dừng lại? Hay là mặc kệ nó đi? Đấu tranh làm gì? Quan tâm làm gì? Có những lúc mình đã nghĩ nó là quá sức đối với một đứa ranh con 18t. Có những lúc mình đã cố lờ nó đi, coi nó như một thứ gì đó xa vời để mình không phải để ý tới. Rằng nó không phải việc của mình đâu...Bẵng đi một thời gian mình dành toàn bộ sự tập trung vào ôn thi ĐH.
Một năm sau, mình quay trở lại và tham gia cuộc biểu tình Chống TQ ngày 22/7. Vẫn những gương mặt quá đỗi thân quen, vẫn những nụ cười, vẫn như câu hô vang, vẫn những giọt mồ hôi ấy,...Thời gian đó mình thi Đh xong nên khá rảnh, bắt đầu gặp gỡ nhiều hơn, nói nhiều hơn về chính trị, về những vấn đề đang diễn ra. Chẳng biết từ bao giờ mình nói đến những án tù chính trị, đến chuyện đảng phái, đến quyền lực, đến dân chủ đa nguyên, đến hòa giải dân tộc,... bình thường như cơm bữa. Nó trở nên thân quen đến nỗi nhiều lúc anh em phải phá lên cười rằng "chúng mình là một lũ ăn rau muống ngồi bàn chuyện thế giới". Nhiều lúc mình bị "bội thực", muốn quay sang nói chuyện yêu đương, chém đông chém tây cho nhẹ đầu mà thế nào lòng vòng một lúc lại quay về với "chính trị" - tình yêu muôn thưở.
Âu có lẽ cũng là cái duyên không cắt nổi Vì cái duyên to đùng này mà mình đã mất đi vài cái duyên nhỏ khác, nhưng cũng có thêm vài cái duyên to hơn Hôm trước ngồi nói chuyện với ba mẹ, mẹ hỏi:
- thế bây giờ mày định thế nào?
- con chả định thế nào cả. Con xác định nó là cuộc sống của con rồi. Sẽ không bao giờ con từ bỏ nó đâu.
- mày thế này mai sau chồng mày, nhà chồng mày người cũng sợ chạy mất dép
- thì thôi, con chả cần chồng con mà không "suy thoái" như con con cũng không yêu đâu.
Trên một chặng đường dài chúng ta đi cùng nhau, sẽ có những lúc nghi kị, sẽ có những lúc chán nản và có người dừng lại. Những lúc mình muốn bỏ cuộc, chính sức mạnh và sự nhiệt tâm của mọi người đã giúp mình bước tiếp.
Hôm nay chú an ninh nghĩ mình đi trao tuyên bố 258 cho ĐSQ Đức nên theo mình từ sáng, mình nói với chú rằng: "chú về động viên anh em cố gắng, ''phản động'' bây giờ ngày càng đông, toàn 9x, các em ấy giỏi lắm, nhiệt huyết lắm. Cháu còn thua các em ý đấy. Các chú yên tâm tha hồ làm việc nhé"
Nhiều người nói sao mình đặt niềm tin dễ dàng vậy? Thì cứ tin đi, mất gì đâu nào mình phải lạc quan cách mạng như các cụ ngày xưa chứ
Đã ba mùa thu trôi qua....Sắp 19t rồi, lớn thật rồi trải nghiệm thôi
Kinh nghiệm Campuchia vào hậu bán thế kỷ 20, ông Hoàng Sihanouk tự hào về chính sách trung lập để khỏi sa chiến tranh.
Nhưng thời cuộc đưa đẩy, qua cuộc đảo chánh của Lon Nol vào năm 1970, khiến ông Hoàng mất ngôi. Rồi từ Bắc Kinh [Beijing, Trung Quốc] trở về nước hô hào ủng hộ Khmer đỏ, chẳng bao lâu phải chạy sang Bình Nhưỡng [Pyongyang, Triều Tiên] sống lưu vong, trong khi đó Khmer đỏ làm cuộc tàn sát lớn, giết đến khoảng 1/5 dân số Campuchia!
Một cường quốc như nước Mỹ, cũng không muốn có thêm một lần tổn thất như đã xẩy ra tại châu Âu trong Thế chiến lần thứ nhất, nên cố hết sức tránh né không dấn thân vào Thế chiến thứ hai. Nhưng rồi bị Nhật Bản ném bom Trân Châu Cảng [Pearl Habor] vào tháng 12/1941, nên đành phải lao vào cuộc chiến, với tổn thất gần nửa triệu người.
Xét vậy, qua thực tế không ai để cho Việt Nam được yên ỗn đứng giữa mãi, cần phải chọn một thế lực để liên kết; vậy nên chọn Trung Quốc hay Mỹ?
Có người viện dẫn câu tục ngữ “Môi hở răng lạnh” để chọn nước gần; xét ra ý nghĩa câu tục ngữ này chỉ có tác dụng trong trường hợp hai nước lân bang thực sự là đồng minh, như làn môi mềm sẵn sàng che chở cho hàm răng trong cùng một thân thể; nhưng điều thông thường xẩy ra cho mọi người là răng thường cắn phải môi đau điếng!
Hãy trưng bằng cớ lịch sử từ Trung Quốc đến Việt Nam, để chứng minh mối hại của các nước lân bang:
( Quê choa lược bỏ phần cứ liệu lịch sử vì dài quá, vả, nhiều người cũng đã biết rồi.)
Qua các sử liệu vừa trình bày chứng minh rằng nước sát nách có mối đe dọa lớn hơn nước xa. Chẳng phải nước gần độc ác hơn, nguyên nhân chính do bởi ba yếu tố: thời, thế, cơ đun đẩy. Thật vậy, một khi không gian gần thì chiếm được nhiều thời cơ, thế lực mạnh yếu tương phản, dễ sinh ra chiếm đoạt.
Nay đến lượt trực tiếp phân tích, giữa Mỹ và Trung Quốc, nên kết thân với nước nào?
Bàn về nước Mỹ, đất rộng, tài nguyên giàu có, từ trước đến nay không có truyền thống chiếm đất làm thuộc địa; ngoại trừ một vài đảo quốc có thể làm căn cứ quân sự như Phi Luật Tân, Guam vv…Trên 150 năm về trước, Ngụy Nguyên, Học giả kiệt xuất Trung Quốc trong tác phẩm đồ sộ Hải Quốc Đồ Chí đã nhận xét về chế độ dân chủ tại Mỹ, với lời như sau: “Chương trình [hiến pháp] của nước Mỹ đời qua đời không có mối tệ…. 27 bộ [tiểu bang] (2) cộng cử một đại Tù trưởng [Tổng thống]cứ 4 năm thì thay đổi; quan chức tuy thay nhưng lòng người vui vẻ một dạ….Nghị sự, tố tụng, tuyển quan, cử hiền tài, đề bạt từ dưới lên; cứ dân chấp nhận là được, dân phủ nhận thì bỏ…Lại vừa giàu và mạnh nhưng không ăn hiếp nước nhỏ, không quen thói cú vọ với Trung Quốc, vì nghĩa phẫn giận, tình nguyện ra tay”.
Hiện nay nước Mỹ là cường quốc với nền kinh tế đứng vào bực nhất thế giới, xuất cảng sang Việt Nam những sản phẩm kỹ thuật cao mà Việt Nam cần, ngược lại Việt Nam có thể nhập cảng vào Mỹ các hàng thủ công, chế biến, hoặc thủy sản; nói tóm lại sự trao đổi hai bên đều có lợi.
Về quân sự và chính trị, Mỹ hiện nay đang hướng về châu Á, cùng với các nước Đông Nam Á dựng lá chắn, ngăn chặn thế lực Trung Quốc lấn xuống phương nam và chiếm biển Đông thành ao nhà. Việc làm của Mỹ vô hình trung thuận với hoài bảo ngàn năm của Việt Nam “Nam quốc sơn hà Nam đế cư.”
Nói về Trung Quốc, qua những dẫn chứng đã đề cập ở trên, chứng tỏ nước này là mối đe dọa truyền kiếp của Việt Nam. Hiện nay Trung Quốc trên đà phát triển, cần nhiều tại nguyên; kho tàng dầu mỏ to lớn tại biển Đông khiến họ thèm nhỏ dãi, nên nhắm mắt không cần biết đến sự phải trái, quyết chiếm cho bằng được.
Về mặt kinh tế Trung Quốc xuất cảng những hàng mà trong nước Việt Nam có thể sản xuất được; nên Trung Quốc xuất cảng sang nhiều bao nhiêu, thì kinh tế Việt Nam càng kiệt quệ bấy nhiêu. Ngược lại hàng Việt Nam không bán được tại Trung Quốc, nên số lượng nhập siêu rất lớn. Không nói đến việc người Trung Quốc có truyền thống di cư sinh sống khắp thế giới, Việt Nam là nước sát nách, lại được chính quyền Trung Quốc cổ võ, nên số lượng nhập cư càng đông; lúc bình thường thì khống chế nền kinh tế bản quốc, lúc hữu sự là đạo quân thứ năm, không thể không cảnh giác.
Xét về lịch sử , các triều đại Lê Trịnh, Tây Sơn, Nguyễn tại Việt Nam tuy có bất đồng , từng giao tranh trên chiến trường; nhưng về việc đấu tranh dành lại phần đất bị mất bởi Trung Quốc, thì không ai bảo ai, mọi triều đại, mọi thành phần đều nhất trí. Vậy bất cứ chính quyền nào tồn tại ở Việt Nam cũng không thể làm ngược lại truyền thống đó.
*
Vậy tương lai ra làm sao? Câu trả lời thực rất khó; chỉ biết thành thực lấy tư liệu lịch sử để suy đoán. Xét tình thế hiện nay, Mỹ và các nước châu Á đang muốn thực hiện 2 trục “Hợp Tung” (3) và “Liên Hoành”(4) để chế ngự Trung Quốc. Về Liên Hoành kể từ đông sang tây có các nước Đông Nam Á và Ấn Độ; về Hợp Tung có các đảo quốc như Phi Luật Tân, Đài Loan, Nhật Bản, Nam Hàn. Một khi hai trục được xiết chặt, trước tiên nền kinh tế Trung Quốc bị ảnh hưởng nặng, khiến nền móng bị lung lay. Kèm theo mối mưu thuẩn nội bộ có sẵn tại trong nước như: giữa giàu và nghèo, giữa thành thị xa hoa và miền quê nghèo khổ, giữa kẻ cầm súng với đồng lương hạn chế, với những công thương gia phè phởn có con đi du học; giữa độc tài tham nhũng và người dân thấp cổ bé miệng. Một khi những “nhân” này gặp cơ duyên nẩy sinh, sẽ gây nên “quả” lớn, và ai dám bảo rằng tấn tuồng lịch sử Trung Quốc năm 1920 không diễn lại, chỉ khác đào, kép mà thôi. Lúc bấy giờ tại Trung Quốc quân phiệt cát cứ, tranh giành lẫn nhau; phương bắc có Trực hệ [Hà Bắc], Phụng hệ [Liêu Ninh], Hoán hệ [An Huy]; phương nam có Điền hệ [Vân Nam] Quế hệ [Quảng Tây] và Quốc Dân Đảng. Nếu thực sự xẩy ra tương tự, thì nước Việt Nam cảm thấy nhẹ gánh; lúc này chỉ cần một lời nói khéo, có thể lấy lại đất đai và vùng biển đảo bị mất.
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
...............................
Chú thích:
- Mã Quan: nay là cảng Hạ Quan, thuộc huyện Sơn Khẩu, Nhật Bản.
- 27 bộ: bộ chỉ tiểu bang, thời đó nước Mỹ mới có 27 tiểu bang.
- Hợp Tung: thời Chiến Quốc Tô Tần thuyết các nước Yên, Triệu, Hàn, Nguỵ, Tề, Sở hợp lại để khống chế Tần gọi là Hợp Tung; vì nam đến bắc là tung.
- Liên Hoành: thời Chiến Quốc Trương Nghi liên hợp 6 nước theo Tần gọi là Liên Hoành. Vì đất Tần nằm phía tây Trung Quốc, 6 nước tại vùng Sơn Đông, gộp lại theo hướng đông tây tức hoành.