Trưởng nữ nhà giáo Đinh Đăng Định: Bố tôi yêu nước,
không thể là chống nhà nước
VRNs (08.07.2014) – Sài Gòn – Ngày
11.07 tới đây là giáp 100 ngày thầy giáo Phêrô Đinh Đăng Định từ trần, do đó,
hôm nay, gia đình cùng những người yêu mến ông đã tổ chức một lễ giỗ để cầu
nguyện cho ông và cám ơn mọi người.
Cuối
lễ, cô Đinh Phương Thảo, trưởng nữ của nhà giáo Đinh Đăng Định đã đọc một bài
chia sẻ để cám ơn mọi người và nhất là minh định lại vị trí của bố cô trong xã
hội Việt Nam.
Từ trái sang: An, Thảo, bà Dinh, Nga – vợ và ba cô con gái của
thầy giáo Đinh Đăng Định
Đinh Phương
Thảo
Con
chào quý cha, quý thầy nhà thờ DCCT, con chào quý ông bà, cô bác, anh chị em và
các bạn của con có mặt nơi đây.
Con xin
phép thay mặt mẹ và 2 em của con, cảm ơn tình cảm của quý cha, quý thầy, quý
ông bà, cô bác, anh chị em và các bạn dành cho bố con và gia đình con.
Thưa
mọi người, Bố con là một thầy giáo nhưng cũng chỉ là một công dân bình thường
như bao người khác. Nếu trong vũng bùn nhơ nhuốc của chế độ này, ông cũng vui
vẻ chịu phục tùng, chịu chấp nhận số phận một ông giáo và dùng kiến thức học
hành của mình để luồn cúi, để chạy chọt thì có thể đã thăng quan tiến chức
trong ngành giáo dục tỉnh Đắk Nông; và nếu ông dùng kiến thức giáo viên dạy hóa
cấp 3 của mình để chịu khó dạy thêm chạy sô 1 ngày mấy ca thì có lẽ cuộc sống
kinh tế của gia đình con đã không phải rơi vào những tháng ngày lao đao vất vả.
Nhưng
không, ông không hề làm như vậy. Trước khi bị bắt, bố con là chủ tịch Công Đoàn
Trường THPT Lê Quý Đôn, và là ủy viên ban chấp hành công đoàn ngành GD tỉnh Đắk
Nông. Trong nhiều cuộc họp công đoàn, ông yêu cầu công đoàn ngành GD lên tiếng,
cứu hai nữ sinh (Thúy và Hằng) ở Hà Giang là nạn nhân bị giới quan chức Hà Giang
(cầm đầu là cựu CT tỉnh Nguyễn Trường Tô) cưỡng dâm thành phạm nhân đang ở
trong nhà giam, ra khỏi nhà giam. Làm thế là góp phần xây dựng môi trường GD
thân thiện.
Ông yêu
cầu công đoàn ngành GD lên tiếng về dự án Bô-Xít Đắk Nông, kêu gọi giáo chức
Đắk Nông ký vào Kiến Nghị đang phát trên mạng truyền thông hợp pháp.
Ông bày
tỏ tinh thần dân chủ, đa nguyên đa đảng.
Chỉ có
thế thôi, mọi người ạ. Những việc bố con làm nhỏ bé lắm. Ông chỉ sống đúng với
đạo làm người, đạo làm thầy thôi. Vì ông không thể dạy học trò những điều dối
trá được. Ấy vậy mà ông bị công an tỉnh Đắk Nông khủng bố, bắt bỏ tù. Đau đớn
thay, ở xã hội này, tất cả những người yêu nước, muốn xây dựng một đất nước dân
chủ, đều bị chính quyền quy cho một tội danh thật nực cười là “Chống phá nhà
nước”!
Càng
độc ác, dã man hơn khi ở trong tù bố con liên tiếp bị nôn ra máu, bị đi cầu ra
máu, bị đau bụng – những dấu hiệu ban đầu của chứng đau bao tử nhưng không hề
được trại giam cho khám chữa bệnh kịp thời.
Mỗi khi
ông đau quằn quại, trại giam chỉ cho ông đến phòng y tế- gọi là phòng y tế cho
oai, chứ đúng ra nó là một phòng tù biệt lập, tù nhân nằm đó một mình và được
các y sỹ của trại giam chích cho một liều thuốc không rõ nguồn gốc có tác dụng
giảm đau. Cứ như thế, ngày này qua tháng nọ, bệnh tình của bố con ngày một nặng
hơn, và đến khi trại giam cho bố con đi khám ở bệnh viện thì ông đã có khối u
to bằng trái xoài trong bao tử của mình rồi!
Và càng
bất nhẫn hơn khi mà mọi thông tin về bệnh tình của bố con không được phía trại
giam bạch hóa. Trại giam nhưng thực chất là bộ Công An hay một thế lực vô hình
nào đó đã gây áp lực với bệnh viện trong việc chữa trị cũng như cung cấp thông
tin bệnh tình của bố con. Họ coi bệnh án của bố con như một tài liệu tuyệt mật.
Như một món hàng để trao đổi với quốc tế văn minh.
Thưa
mọi người, việc bố con được nằm trong nhà hài cốt này, có lẽ đúng là cái duyên
của bố con với Chúa. Những ngày bố con nằm ở nhà, trong cơn đau đớn nhất, ông
luôn cầu đến Chúa. Lúc ấy, ông chưa phải là con cái của Người, nhưng cứ mỗi lần
đau, ông nói: “Ôi Chúa ơi, xin Người hãy chữa lành bệnh cho con. Nếu Người
không thể chữa lành bệnh , thì xin Người hãy cho con được đi theo hầu hạ
Người.” Và ông luôn dặn chị em con nhờ các cha trong nhà thờ DCCT ban tên Thánh
cho ông. Hình như Chúa thương xót, không muốn bố con phải gánh chịu nỗi đau thể
xác nữa, nên sau khi thu nhận bố con làm con cái của Chúa thì đêm 03/04, Chúa
đã gọi bố con về với Ngài.
Bố con
lúc sống đau đớn bao nhiều thì lúc rời cõi tạm, ông nhẹ nhàng thanh thản bấy
nhiêu.
Cha Giám tỉnh DCCT chụp hình
với gia đình và thân hữu của thầy giáo Đinh Đăng Định
Trong
lễ liệm, lần đầu tiên con đã được nghe những ca từ này: “Từ vực sâu u tối, con cầu xin chúa chúa ơi! Từ vực sâu
thương đau con đợi trông chúa nhậm lời.”chẳng hiểu sao mẹ con và 3
chị em con cứ khóc mãi. Đúng là lúc ấy chúng con đang đứng dưới vực sâu thật
sự. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của bố, nhưng chúng con vẫn đau
vô cùng.
Thưa
quý cha, quý thầy, thưa tất cả mọi người. Thấm thoắt đã 100 ngày bố con rời cõi
tạm để đến với Chúa. Gia đình con vô cùng xúc động khi hôm nay mọi người tụ họp
nơi phòng hài cốt của nhà thờ DCCT, cùng với gia đình con hiệp dâng lời cầu
nguyện cho bố con.
Những
đau khổ mà bố con cũng như các TNLT khác đã phải trải qua trong chốn lao tù, thì
trong một buổi hôm nay không thể kể xiết. Nỗi đau khổ của riêng gia đình con
cũng như những gia đình có thân nhân đi tù vì chống lại Cộng Sản độc tài cũng
không thể kể xiết trong một buổi hôm nay.Chúng con lại trở về với nhịp sống
thường ngày mặc dù nỗi mất mát vẫn còn đó. Con tiếp tục làm việc. Hai em con
tiếp tục đi học. Mẹ con trở về quê nhà tiếp tục cầu nguyện cho bố. Chúng con sẽ
cố gắng sống thật tốt, tốt hơn cả khi bố còn sống để cho những kẻ từng hãm hại
bố con trước đây thấy rằng họ không thể diệt được lẽ phải. Thiện ắt thắng tà.
Thưa
quý ân nhân, trên con đường chúng con đang đi, chúng con đã mất nhiều người bạn
thân vì không cùng quan điểm; nhưng ngược lại chúng con lại có được biết bao
nhiêu người bạn mới, tốt và luôn quan tâm đến bố con cũng như gia đình con. Con
xin gửi lời tri ân đến quý ân nhân, quý cơ quan đoàn thể, các tổ chức xã hội đã
đồng hành cùng bố con và gia đình con thời gian qua.
Những
gì bố con đã nói và làm chỉ minh chứng về lòng yêu nước, tinh thần trách nhiệm
của con dân Việt với đất nước; trách nhiệm của một nhà giáo với học sinh, của
bậc phụ huynh với con cái. Nhất quyết không thể coi là chống đối nhà nước được.
Con
muốn thay mặt người cha đã khuất của mình để lặp lại một điều mà ông đã từng
viết:
Yêu
nước không có độc quyền;
Tự do
ngôn luận là giá trị căn bản của nhân loại.
Độc tài
hết thời rồi.
Con chân thành cảm ơn tất
cả mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét