Thứ Tư, 5 tháng 11, 2025

Hồ Văn Năm: Giải phóng dung lượng mà không ảnh hưởng đến hệ thống

 Mọi người tham khảo thêm

Ổ C: (đặc biệt là thư mục C:\Users\Administrator\AppData) thường bị chiếm dung lượng lớn không phải do dữ liệu người dùng, mà do các tệp tạm, cache, log và bộ nhớ đệm của hệ thống hoặc phần mềm.

Dưới đây là hướng dẫn chi tiết, an toàn và dễ hiểu giúp bạn giải phóng dung lượng mà không ảnh hưởng đến hệ thống 👇

1. Tìm hiểu về thư mục AppData

Thư mục AppData là một phần ẩn trong hệ thống Windows, nằm trong đường dẫn C:\Users\Administrator\AppData. Đây là nơi hệ điều hành và các phần mềm cài đặt trên máy tính lưu trữ dữ liệu tạm thời, thông tin cấu hình, bộ nhớ đệm (cache) và các tệp hỗ trợ quá trình hoạt động.

Bên trong AppData có ba thư mục con chính, mỗi thư mục đảm nhận một vai trò riêng biệt:

 • Local: Lưu trữ dữ liệu tạm và bộ nhớ đệm của các chương trình được cài đặt. Phần lớn dung lượng chiếm trong AppData thường nằm ở thư mục này.

 • LocalLow: Chứa dữ liệu của các ứng dụng chạy ở chế độ bảo mật thấp, chẳng hạn như trình duyệt cũ hoặc phần mềm có quyền hạn giới hạn.

 • Roaming: Lưu thông tin cấu hình, tài khoản và dữ liệu người dùng có thể đồng bộ khi đăng nhập trên các máy tính khác nhau (ví dụ như lịch sử đăng nhập, cấu hình Outlook, trình duyệt, v.v.).

Việc hiểu rõ cấu trúc và chức năng của từng thư mục trong AppData giúp người dùng dọn dẹp đúng vị trí, tránh xóa nhầm dữ liệu quan trọng, đồng thời tối ưu dung lượng ổ đĩa C mà không làm ảnh hưởng đến hoạt động của hệ thống hoặc phần mềm.

🧹 2. Các thư mục có thể xóa an toàn

Dưới đây là những nơi bạn có thể xóa an toàn:

 1. C:\Users\Administrator\AppData\Local\Temp

 • Chứa file tạm do hệ thống và phần mềm tạo.

 • 🔹 Cách làm:

 • Nhấn Windows + R → gõ %temp% → Enter.

 • Chọn tất cả (Ctrl + A) → Delete.

 • Một số tệp đang dùng sẽ không xóa được, cứ bỏ qua (Skip).

 2. C:\Users\Administrator\AppData\Local\Microsoft\Windows\INetCache

 • Cache trình duyệt và Windows Explorer.

 • ✅ Có thể xóa toàn bộ nội dung.

 3. C:\Users\Administrator\AppData\Local\Microsoft\Windows\WebCache

 • Cache web (Edge, IE).

 • ✅ Có thể xóa khi trình duyệt đã đóng.

 4. C:\Users\Administrator\AppData\Local\Packages

 • Dữ liệu ứng dụng Microsoft Store.

 • ⚠️ Có thể xóa thư mục cache của từng app (ví dụ Microsoft.MicrosoftEdge_8wekyb3d8bbwe\AC\Temp), không xóa toàn bộ.

 5. C:\Users\Administrator\AppData\Local\CrashDumps

 • File log khi phần mềm bị lỗi.

 • ✅ Có thể xóa toàn bộ.

⚙️ 3. Cách dọn tự động an toàn

Nếu bạn không muốn xóa thủ công:

 1. Dùng Disk Cleanup (dọn ổ C có sẵn trong Windows):

 • Mở Start → gõ Disk Cleanup.

 • Chọn ổ C → nhấn Clean up system files.

 • Tick các mục: Temporary files, Windows Update Cleanup, Recycle Bin, Thumbnails.

 • Nhấn OK → Delete Files.

 2. Bật Storage Sense (Tự động dọn dẹp):

 • Vào Settings → System → Storage → Storage Sense.

 • Bật chế độ Automatically free up space.

 • Chọn “Delete temporary files” và “Empty recycle bin after 30 days”.

🚫 4. KHÔNG NÊN xóa:

❌ AppData\Roaming (chứa dữ liệu đăng nhập, mail, lịch sử Chrome, v.v.)

❌ AppData\Local\Microsoft (nếu không biết rõ phần nào)

❌ Toàn bộ thư mục AppData — chỉ xóa bên trong các thư mục tạm, không xóa cả thư mục gốc.

✅ 5. Gợi ý thêm nếu ổ C vẫn đầy

 • Dời Desktop, Documents, Downloads sang ổ D.

 • Gỡ bỏ phần mềm nặng: Adobe, AutoCAD, game cũ,…

 • Chạy WinDirStat hoặc TreeSize Free để xem thư mục nào chiếm nhiều dung lượng nhất.

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2025

Huan Tran: Tâm hồn Nga – Tâm hồn đế quốc – Cơ chế của những đau thương

Khi Putin cướp Crimea, 500 nhà khoa học, nhà văn, họa sỹ, nghệ sỹ hàng đầu của nước này ký tâm thư ủng hộ hành động ăn cướp đó. Giải Nobel khoa học năm 2000 của nước Nga/Liên Xô, nhà vật lý từ SP Alferov (Жорес Алфёров Нобель по физике, 2000 год — лауреат Нобелевской премии по науке, представлявший Россию (или СССР/РФ) là một kẻ cuồng tín Putin, ủng hộ việc xâm lược Ukraina và khôi phục đế quốc Nga.

Thị trưởng Moskva Yury Luzhkov hãy từ thời Eltsin đã tự đi tàu xuống Crimea và quay video ngay giữa bờ biển Đen tuyên bố: Crimea là của nước Nga. 

Hầu như giới tinh hoa Nga đều coi Ukraine, Belarus, Moldova, các nước LX cũ là đất Nga.

Nhà hoạt động chính trị đối lập số 1 của Nga Mikhail Khodorkovsky coi Crimea là của Nga như một sự tất yếu. Các nhà hoạt động chính trị khác bị Putin khủng bố chạy sang Đức, không phản đối cuộc chiến tranh xâm lược của Nga chống Ukraina.

Nước Nga là thế đấy. Họ có thể mâu thuẫn với nhau, bắn//giết nhau, cho nhau uống chè Novichok, nhưng họ thống nhất với nhau ở cùng một điểm, coi Ukraine là đất của mình và ủng hộ cuộc chiến tranh xâm lược này. Từ bà quét rác cho đến tổng thống. Từ dân chúc-chi ở miệt Anadyr đến dân cố đô Leningrad. 

Họ coi Mikhail Gorbachov là kẻ hèn nhát, phản bội, làm cho nước Nga suy yếu, bị Mỹ hạ nhục. Họ coi các Đảng phái chính trị Nga theo thiên hướng Tự do - Dân chủ là tay chân của Phương Tây. Họ cam chịu đói khổ, chết chóc để có được niềm tự hào về một nước Nga vĩ đại có thể đánh bại người Mỹ trong cuộc chiến tranh hạt nhân. 

***

Tâm hồn Nga – Tâm hồn đế quốc – Cơ chế của những đau thương.

Trước giữa thế kỷ XIX, không ai nói tới “Tâm hồn Nga”cả. Khoảng 1842, văn hào Gogol, người Ukraine viết cuốn tiểu thuyết lừng danh “Những Linh Hồn Chết” (Dead Souls) bằng tiếng Nga trong đó ông dùng “Linh hồn” ám chỉ số nông nô đã chết, nhưng các chủ nô dùng danh sách ma để mua bán, trao đổi, thế chấp, trốn thuế kiếm lời. Dần dần, Nga tìm kiếm mọi cách định nghĩa “Tâm hồn Nga” như một bằng chứng khẳng định Nga khác phần còn lại của Âu châu: Nga có linh hồn; Âu châu vô hồn. Nga tự hào; Âu châu tự ty. Nga văn minh; Âu châu man rợ. Nga kiêm tốn; Âu châu hãnh tiến. Nga thánh thiện; Âu châu tội lỗi. Nga cao thượng; Âu châu nhỏ nhen. Nga nhân hậu; Âu châu tàn nhẫn… Trong đó, văn hào Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky, và thi hào Alexander Pushkin là những môn đệ toàn tòng cho “Tâm hồn Nga” một cách cuồng nhiệt nhất. 

Khoảng 13 tuổi, trên đường tới St Peterburg, Dostoyevsky chứng kiến tại một trạm bưu điện. Một gã đưa thư, mặc đồng phục, nhảy vào cỗ xe ngựa đậu gần đó, không nói không rằng, tung những quả đấm như trời giáng vào mặt vào cổ người đánh xe. Ngay lập tức, người đánh xe, điên cuồng vung roi quất vào mông ngựa. Cỗ xe lao đi trong khói bụi mịt mờ. Dostoyevsky, ngất ngây, tưởng tượng ra cảnh, người đánh xe ngựa trở về làng đêm đó, trong cơn say túy lúy, cũng thụi túi bụi vào mặt vào cổ vợ, như người ta đã thụi mình.

Không ngạc nhiên, Dostoyevsky đã kết hợp những ký ức vào nghệ thuật lãng mạn, với tâm linh, cảm xúc tuyệt vời nuôi dưỡng những hoang tưởng bạo lực và tàn ác của con người trong từng trang viết. Trong tiểu thuyết “Tội ác và Trừng phạt” nhân vật Raskolnikov nằm mơ thấy một nông dân đập chết một con ngựa. Khi tỉnh dậy, gã kết nối giấc mơ với một kế hoạch đập chết người bằng rìu. Gã nhảy ra khỏi giường, thực hiện giấc mơ giết người. Những chuỗi dài bạo lực tiếp nối bạo lực, mà không ai thoát ra khỏi. 

Raskolnikov là sinh viên nghèo, giết chủ tiệm cầm đồ, để lấy tiền đi học. Gã bảo Napoleon đã giết hàng ngàn người Ai Cập, cướp kho báu khảo cổ, để thiết lập lên bộ môn Ai Cập học cho nhân loại. Vậy, gã giết người để hoàn thành một lý tưởng, giết người để hiện thực một giấc mơ, giết người để học tập, giết người để tiến bộ, là phi thường, là anh hùng. Lập luận của Raskolnikov là một dạng của “Tâm hồn Nga” tâm hồn đế quốc. Đó là cơn thịnh nộ của độc ác được chắt lọc từ lòng căm thù, đố kị, ganh tị đã dồn nén từ lâu.

Dostoyevsky bị đi đầy ở Siberia chỉ vì đọc cuốn sách cấm. Một người bạn tù gốc Ba Lan đã viết trong hồi ký: Dostoyevsky nguyền rủa đám Estonia, Litvia, Lithuania, và Ba Lan rằng đất đai của chúng mày mãi mãi là đất đai, tài sản của Nga. Nếu không nhờ Nga khai sáng thì bọn mày chỉ biết vùng vẫy trong tối tăm, đói nghèo, cơ cực, mù chữ, và man rợ. 

Pushkin, được mệnh danh là “Mặt trời của thi ca Nga” là người đóng góp quan trọng vào ngôi đền thiêng “Tâm hồn Nga”. Khoảng 1820 Pushkin bị đày đi Kavkaz như một kẻ lưu vong chính trị. Ông đã viết bản trường ca “Người tù Kavkaz, trong đó kể lại câu chuyện người con gái miền sơn cước, ở tuổi dậy thì, duyên dáng nồng nàn, ngây thơ đắm đuối, phải lòng một tù nhân chiến tranh Nga. Nàng liều mình giải thoát cho chàng. Rồi, chàng rủ nàng trốn đến nước Nga. Nàng từ chối, giận hờn bảo anh đi đi, đừng bận tâm đến số phận tàn khốc u sầu của em. Lòng nàng vò xé, nước mắt lưng tròng, nàng đưa chàng tới bờ sông, để chàng xuôi dòng về lại quê hương. Rồi, nàng tự tử. 

Nhưng khổ cuối của bản trường ca, Pushkin viết “Hỡi Kaskaz, hãy đầu hàng đi. Ermolov đang tới.” Alexei Ermolov là tướng Nga, tư lệnh cuộc chiến giữa Nga và Thượng Kaskaz ở thế kỷ XIX. Ermolov cực kỳ tàn nhẫn, giết 9/10 dân số Thượng Kaskaz. Ermolov tuyên bố: “Ta khao khát những nỗi kinh hoàng mang tên ta.” Chính Pushkin đã ủng hộ những tư tưởng đế quộc tàn bạo này. Những gì xảy ra ở Bucha, Ukraine, 2022, cho ta thấy “Tâm hồn Nga” man rợ tới cỡ nào.

Năm 1837, Pushkin công bố bài thơ “The Bronze Horseman” - Kỵ sỹ Đồng, hết lòng ca ngợi Peter Đại đế, cưỡi ngựa đi thị sát đầm lầy, những túp lều khốn khổ và hèn mọn của lũ Phần Lan lúp xúp dưới vó ngựa của Ngài. Peter Đại đế xây thành St. Petersburg hướng về Tây âu, lối ra biển Baltic. Ngài tuyên bố: Từ nơi này, ta sẽ uy hiếp Thụy Điển và nuốt cả Âu châu. Những ý tưởng này không thể nào không gợi nhớ tới Putin đang đe dọa Âu châu, và tàn phá phương Tây. 

Pushkin đã viết những lời hoa mỹ, vô cảm trong cuộc chiến Nga -Thổ: “Người Circassia căm ghét chúng tôi (lính Nga) vì chúng tôi đã buộc họ phải phải rời khỏi những đồng cỏ mênh mông. Nhiều làng mạc bị tàn phá. Cả bộ lạc bị xóa sổ. Người làng phải từ bỏ tất cả để gia nhập Đế chế Nga.” 

Ở tuổi 20, Pushkin bị lưu đày khắp nơi từ Kaskaz, tới Crimea, từ Kamianka tới Bessarabia chỉ vì những bài thơ viết ở tuổi 15. Sau cuộc lưu đày, Pushkin trở về St. Petersburg, không bao giờ dám chỉ trích Sa hoàng nữa. Ngược lại, Pushkin làm thơ ca ngợi, tôn vinh những hành động đế quốc của Nga với các dân tộc láng giềng. Đó là vì sao Đế chế Nga và sau này là Liên Xô cùng cho dựng tượng Pushkin, công viên Pushkin, đường phố Pushkin, quảng trường Pushkin khắp nơi nơi. 

Phong trào “Pushkinopad – Пушкинопад”– nghĩa đen là hạ bệ Pushkin tại Ukraine, sau cuộc xâm lược do Putin phát động. Người Ukraine xác định Pushkin và Dostoyevsky là những kẻ cổ xúy cho chủ nghĩa sô vanh (chauvinism) Nga, không xứng đáng được đặt tượng, đặt tên trên quê hương của họ. 

Pushkin qua đời năm 37 tuổi sau cuộc đấu súng do ghen tuông ái tình. Dostoyevsky chết năm 59 tuổi, do nhồi máu phổi, động kinh kinh niên không thuốc chữa, đói nghèo, nghiện ngập, cờ bạc, nợ nần chồng chất. 

Ukraine không muốn đọc Dostoyevsky nữa, không muốn ngắm tượng Pushkin nữa vì trong từng trang viết chan chứa tư tưởng bành trướng, đế quốc, bạo lực, man rợ, được Putin tuyên truyền biện minh cho hành vi xâm lược hôm nay. 

Nỗi mặc cảm tự ti chỉ là một đế chế thứ cấp, bên rìa Âu châu, Putin nhìn phương Tây là lũ suy đồi, trụy lạc, không thể nào đè bẹp được lòng kiêu hãnh Nga – Tâm hồn Nga đã dẫn dắt nước Nga lao vào những cuộc chiến tranh liên miên, không hồi kết, và luôn gây sự với người khác. 

Tiến sỹ Henry Kissinger nhấn mạnh: Để hiểu Putin, phải đọc Dostoyevsky. Putin bước ra từ tiểu thuyết viết cách nay đã hai thế kỷ. Tiến sỹ Timothy Snyder nói: Để hiểu được Putin phải đọc 1984: “Chiến tranh là hòa bình. Tự do là nô lệ. Ngu dốt là sức mạnh.” Cựu tổng thống Mỹ George W. Bush bảo nhìn vào mắt Vladimir Putin và “hiểu được tâm hồn Putin”. 

Tâm hồn Putin – tâm hồn điệp viên, tâm hồn sát thủ.

Tâm hồn Nga – tâm hồn đế quốc, tâm hồn man rợ - Cơ chế của những đau thương. 

Canada 

November 1, 2025

Huan Tran

Nguồn: https://www.facebook.com/share/1E5FprFqZ6/?mibextid=wwXIfr

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2025

TÌNH HÌNH NƯỚC NGA: UY TÍN PUTIN NGAY TRONG GIỚI TINH HOA NGA ĐÃ THAY ĐỔI.

TÌNH HÌNH NƯỚC NGA: UY TÍN PUTIN NGAY TRONG GIỚI TINH HOA NGA ĐÃ THAY ĐỔI.

(Dialog.ua) 

"Putin đang trở thành "vịt què": Giới tinh hoa Nga đã mất đi sự tôn trọng dành cho ông - 

Truyền thông Nga nhiều kênh không còn coi Putin là một Sa hoàng nữa, mà chỉ còn là bóng ma của quyền lực cũ. 

Tờ The Sunday Times của Anh có bài viết về Putin - một người đàn ông tự coi mình là thiên tài đã trở thành con tin của nỗi sợ hãi và tuổi già. Trong một bài viết trên tờ The Sunday Times, nhà báo người Anh có ảnh hưởng Mark Galeotti đã phân tích sự suy tàn của cá nhân Putin, 72 tuổi – một người đàn ông từng được coi là một chính trị gia biết tính toán và lạnh lùng, nhưng giờ đây đã trở thành một nhà độc tài già nua, mất liên lạc với thực tế. Putin vẫn tin rằng mình là một thiên tài. Nhưng thực tế thì khác: tất cả những người từng dám phản đối ông đều đã biến mất: người thì lưu vong, người thì trong tù, và người thì nằm dưới mồ. Ngày nay, chỉ còn lại những kẻ nịnh hót và cuồng tín quanh ông, lặp đi lặp lại rằng mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Thực tế thì khác: đất nước đang đổ máu tại Chiến trường Ukraine, nền kinh tế đang sụp đổ, và bản thân "nhà lãnh đạo" ngày càng giống một vị vua già nua, bị giam cầm trong chính cung điện của mình. Galeotti viết rằng thế giới giờ đây không chỉ đang đối phó với Putin, mà còn với "Putin hình nộm" - một người đàn ông đã mất khả năng nghi ngờ và nhận thức sự thật. Ông ta tự bao quanh mình bằng những bóng ma. Ông ta thậm chí còn không lắng nghe những người thân cận nhất - cố vấn, chủ ngân hàng, quân nhân. Bất kỳ nỗ lực nào nhằm truyền đạt tin xấu cho ông ta đều kết thúc trong im lặng hoặc sự nghiệp bị hủy hoại. Ngay cả quyết định tai hại xâm lược Ukraine của ông ta cũng không xuất phát từ sức mạnh, mà từ nỗi sợ hãi. Từ nỗi sợ bị lãng quên. Từ nỗi sợ rằng lịch sử sẽ viết về ông ta như một người đàn ông khiến nước Nga sụp đổ. Kết quả: hàng triệu cuộc đời bị hủy hoại, hàng trăm nghìn người thiệt mạng, hàng chục thành phố bị xóa sổ khỏi mặt đất. Như một con vịt què trong lồng vàng, Putin đang già đi. Ông ta ngày càng ít năng lượng, ít kiểm soát hơn, và ít tin tưởng vào người dân hơn. Ông ta sợ bổ nhiệm người kế nhiệm vì sợ trông giống như một con vịt què. Ông ta sợ thua cuộc chiến, nhưng thậm chí còn sợ hơn khi phải thừa nhận mình đã thua. "Ông ta tự nhốt mình trong một chiếc lồng vàng", Galeotti viết. "Ông ta bị nỗi sợ hãi, hoang tưởng và ham muốn tỏ ra vĩ đại nhấn chìm, mặc dù từ lâu ông ta đã là con người lố bịch." Giới tinh hoa Nga đã không còn tôn trọng ông ta từ lâu, nhưng họ vẫn sợ ông ta. Đất nước đang vận hành theo kiểu tự động vận hành, và nhà độc tài chỉ mơ ước một điều duy nhất: được ghi vào sách giáo khoa. Không phải như một kẻ giết người, không phải như một kẻ hèn nhát, mà là vị cứu tinh của nước Nga. Nhưng ngay cả điều đó cũng sẽ không được chấp nhận. Lịch sử đã quyết định tất cả, nhà khoa học chính trị người Anh nhấn mạnh.

Anh Quoc FB: NGƯỜI THỨ 3 TỪ TRÁI SANG TRONG BỨC ẢNH NÀY LÀ AI?

NGƯỜI THỨ 3 TỪ TRÁI SANG TRONG BỨC ẢNH NÀY LÀ AI?

- Anh Quoc -

Ông là đại tá Hung Cao, một công dân Hoa Kỳ gốc Việt vừa được Thượng viện Hoa Kỳ chính thức phê chuẩn làm Thứ trưởng Bộ Hải Quân Hoa Kỳ ngày 26/6/2025.

Ông vừa cùng với Bộ trưởng Bộ chiến tranh Mỹ sang thăm Việt Nam.

TIỂU SỬ ĐẠI TÁ HÙNG CAO:

Năm 1975, khi mới 4 tuổi, Hung Cao cùng gia đình đến Hoa Kỳ với tư cách là người tị nạn từ Việt Nam. Cha ông là Thứ trưởng Nông nghiệp trong chính quyền Nam Việt Nam và đã lấy bằng Tiến sĩ tại Đại học Cornell.

Sau một thời gian sinh sống và theo học trường Pháp ở Tây Phi, ông cùng gia đình đến định cư ở thành phố Annandale của bang Virginia vào năm 1982. 

Năm 1989, Ông được nhận vào Học viện Hải quân Hoa Kỳ ở Annapolis, bang Maryland và sau khi tốt nghiệp trở thành Người nhái Biển sâu và Sĩ quan Tháo gỡ Bom mìn.

Năm 2008, ông nhận bằng Thạc sĩ khoa học về vật lý ứng dụng tại Trường Sau đại học Hải quân. 

Là một chuyên gia về xử lý vũ khí và lặn cứu hộ, ông đã chỉ huy nhóm Hải quân trên USNS Grasp đã trục vớt thi thể của John F. Kennedy Jr. , vợ ông là Carolyn Bessette và chị dâu Lauren Bessette sau vụ tai nạn máy bay năm 1999 của họ ngoài khơi Martha's Vineyard . 

Đại tá  Hùng Cao đã phục vụ trong Hải quân Hoa Kỳ 25 năm qua.

LỜI NHẮN NHỦ CHO CÁC DƯ LUẬN VIÊN.

Đại tá Hung Cao đã từng “đu càng” và ăn bơ thừa sữa cặn của bọn tư bản đế quốc. Một kẻ xuất thân từ “3 que, ba sọc” đã được cả TBT Tô Lâm và Chủ tịch nước Lương Cường đón tiếp.

Cho nên nói với các bạn một câu “Chửi khách là sỉ nhục chủ nhà” phải giữ thể diện cho lãnh đạo đất nước nhé!

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2025

Tại sao bão đều né Miền Nam Việt Nam

Copy từ "FB Robinson Ham chơi"

Tại sao  bão đều né Miền Nam vietnam

👉 Dưới đây là giải thích khoa học chi tiết vì sao bão thường “né” miền Nam Việt Nam:

🌀 1. Vị trí địa lý – nằm gần xích đạo

 • Miền Nam nằm ở vĩ độ thấp (khoảng 8–11° Bắc), gần xích đạo.

 • Gần xích đạo, lực Coriolis (lực làm xoáy dòng khí tạo bão) rất yếu, khiến bão khó hình thành hoặc duy trì hướng di chuyển xuống phía Nam.

👉 Vì vậy, hầu hết bão chỉ mạnh và hình thành ở từ vĩ tuyến 12°–20° Bắc trở lên, tức vùng miền Trung – miền Bắc.

🌊 2. Hướng di chuyển chủ yếu của bão

 • Bão ở Tây Thái Bình Dương (nơi bão đi vào Việt Nam) thường hình thành ở phía Đông Philippines, rồi di chuyển theo hướng Tây – Tây Bắc.

 • Khi gặp dải cao áp cận nhiệt đới Thái Bình Dương, đường đi của bão bị “đẩy” lên phía Bắc, tránh xa miền Nam.

➡️ Do đó, miền Trung và Bắc Bộ nằm đúng đường đi chính, còn Nam Bộ chỉ bị ảnh hưởng đuôi bão hoặc áp thấp nhiệt đới.

🌡️ 3. Nhiệt độ nước biển và độ chênh nhiệt thấp

 • Miền Nam (nhất là biển Đông Nam Bộ, vịnh Thái Lan) có nhiệt độ ổn định quanh năm, ít biến động mạnh.

 • Trong khi đó, sự chênh lệch nhiệt độ giữa vùng biển nóng – lạnh là điều kiện tạo vòng xoáy bão mạnh.

➡️ Vì thế, vùng biển phía Nam không thuận lợi để bão phát triển mạnh.

🏔️ 4. Địa hình chắn gió tự nhiên

 • Miền Trung có dãy Trường Sơn chạy dọc, nhưng phía Nam Trường Sơn hạ thấp dần, không còn tạo vùng hội tụ mạnh của không khí nóng ẩm như miền Trung.

 • Điều này khiến không có điều kiện hình thành tâm bão mới hoặc tăng cường sức mạnh.

📆 5. Mùa gió và thời điểm trong năm

 • Mùa bão chủ yếu từ tháng 6–11, trùng mùa gió Tây Nam → hướng gió này đẩy bão lên phía Bắc và Trung Bộ thay vì xuống Nam Bộ.

 • Tháng 12 trở đi thì gió mùa Đông Bắc chiếm ưu thế, không còn phù hợp cho bão di chuyển xuống phía Nam nữa.

🌧️ 6. Miền Nam vẫn có ảnh hưởng – nhưng nhẹ

Dù hiếm khi đổ bộ trực tiếp, Nam Bộ vẫn bị ảnh hưởng gián tiếp:

 • Áp thấp nhiệt đới gây mưa lớn, triều cường, ngập úng.

 • Một số bão mạnh (như Linda năm 1997) vẫn bất ngờ đi lệch xuống Nam Bộ, gây thiệt hại nặng do người dân ít có kinh nghiệm ứng phó.

📍Tóm lại:

Bão “né” miền Nam vì vị trí địa lý thấp, lực Coriolis yếu, hướng gió chủ đạo đẩy bão lên Bắc – Trung Bộ, và môi trường khí hậu ít biến động nhiệt.

Trần Huỳnh Duy Thức: CÁI BẪY TƯ DUY

 CÁI BẪY TƯ DUY

10 năm trước, khi đang ở trại giam  Xuyên Mộc, tôi viết gửi cho gia đình bức thư dưới đây để dạy con cháu vượt qua những giới hạn và định kiến nhằm có được khả năng và bản lĩnh sáng tạo. Khi đó gia đình đã đăng nó lên fanpage Trần Huỳnh Duy Thức.

Cái bẫy này luôn tồn tại ở mọi thời đại, không chỉ ở trong dân mà phổ biến nhất trong giới cầm quyền của những đất nước chậm tiến. Muốn quốc gia vươn mình thì phải dẫn dắt dân tộc vượt qua cái bẫy tư duy đó.

_________________________________________________

Xuyên Mộc, 29/12/2015

Anh Năm thương!

Hồi cấp 3, em bước vào nghề điện tử với công nghệ bóng đèn điện tử, sau đó là đến công nghệ bán dẫn – những con transitor. Cái TV đầu tiên ba mua trước 1975 là loại kết hợp cả bóng đèn điện tự và transitor. Nó đã trở thành “nạn nhân” của sự tò mò của em. Năm lớp 11 (1983) em đã có ý tưởng sao không gom bao nhiêu mạch rườm rà trong các TV, radio, amplifier vào một mạch chung cho gọn. Đương nhiên, em không đủ kiến thức để trả lời câu hỏi này nhưng vẫn ấp ủ nó. Khi vào đại học (1984) em đem ý tưởng này trình bày với một ông thầy và nhận được câu trả lời là: “Đừng nghĩ viển vông. Nếu làm được như vậy thì bao nhiêu tiến sĩ tài giỏi của Liên Xô đã làm từ lâu rồi.” Khi học đến môn vật liệu bán dẫn (semi conductor) thì em lại càng tin rằng ý tưởng của mình là khả thi. Nhưng điều kiện thời đó, chỉ học lý thuyết suông và cũng chỉ trong sách của Liên Xô và Đông Âu, không hề được biết đến thực tế công nghệ của Mỹ, Nhật, châu Âu nên em chỉ đành ôm ấp ý tưởng của mình như những giấc mơ đẹp. Cũng may là không bị “Giấc mơ con đè nát cuộc đời con” như Chế Lan Viên làm thơ. 

Sau này, khoảng những năm 1994 – 1995, khi đọc được các sách báo nước ngoài em mới biết được rằng gần như cùng lúc với khi em ấp ủ ý tưởng trên, có một du học sinh của Nhật đang học ở một Đại học Mỹ cũng nảy sinh ý tưởng tương tự. Cậu ấy trình bày nó với giáo sư của mình và kết quả là một dự án nghiên cứu được Đại học này tài trợ. Vài năm sau họ cho ra đời công nghệ IC (Integrated Circuit – Mạch tích hợp) và dẫn đến một đề án thương mại hóa khổng lồ, làm thay đổi cả ngành công nghiệp điện tử thế giới. Khoảng 1986 tin tức về IC đã xuất hiện trong trường nhưng ông thầy nói trên vẫn cho rằng đó là tin đồn. Đến những năm 1987 – 1988 thì những con IC đã vào VN qua con đường thủy thủ viễn dương. Sự phát triển tiếp tục của nó dẫn đến các con chip ngày nay. 

Không biết có bao nhiêu sự vô tình bóp chết ý tưởng sáng tạo như trên.

Em nhắc lại câu chuyện này với mong muốn anh tiếp em một tay để nuôi dưỡng ý tưởng sáng tạo cho giới trẻ. Nhiều người không vượt qua được “Cái bẫy tư duy” này, không những tự trói buộc chính mình mà còn cản trở người khác. “Bẫy tư duy” là từ em dùng để chỉ sự mắc kẹt của những người có thói quen xác lập trạng thái không thể một cách thường trực cho ý chí của mình. Họ luôn phản ứng với những cái lạ, cái mới, cái hay khác thường; với những gì mà họ không tự tin hoặc cảm thấy bị đe dọa bằng cách nói không với chúng. Não người vận hành để cung cấp những thông tin, lý lẽ mà chủ nhân nó mong muốn. Vì vậy khi ấn định là không thể thì các suy nghĩ và hành động của mình sẽ theo hướng cố gắng chứng minh là mình đúng – tức là làm cho mình và những người liên quan thấy đó là không thể. Trong những trường hợp cực đoan, người ta còn nỗ lực phá hoại những công việc của những người đang chứng minh là có thể. Trường hợp cực đoan như vậy mà rơi vào những người có quyền lực thì tai hại đến thế nào. Nhưng đó lại là những trường hợp phổ biến trong xã hội. 

Những người tự ti rất thường mắc bẫy tư duy. Họ không những nghĩ mình không thể mà luôn hoài nghi sự có thể của người khác. Nếu họ là những người có quyền lực thì họ sẽ tự cho mình cái quyền bảo đảm sự an toàn. Kết quả là bóp chết sáng tạo. Chỉ những người tự tin và có thái độ khoa học mới vượt qua được bẫy tư duy. “Người ta to thế còn không làm được” là câu mà ta cần tránh nói với giới trẻ. Nó tạo ra định kiến dẫn đến sập bẫy tư duy. Nếu ta nhìn thấy khó khăn thì hãy chỉ ra và phân tích một cách khoa học, chứ đừng truyền hoặc áp đặt sự tự ti bằng câu nói trên. Trên đời này thiếu gì người to, cái lớn hơn mình. Nói như vậy sẽ ấn định sự thui chột ý chí của bọn trẻ, không bao giờ dám vượt qua những thứ to lớn hơn mình và mãi mãi nhỏ bé.

Anh lưu ý bọn trẻ nhà mình nha! Đừng để chúng rơi vào cái bẫy tư duy (thinking trap). Anh cố lên nha! Cảm ơn anh. 

Thương cả nhà.

______________________________________

Elon Musk đã không mắc phải cái bẫy tư duy của cả thế giới lúc đó nên đã dám nghĩ mình có thể chế tạo ra tên lửa dùng nhiều lần để phóng phi thuyền lên vũ trụ. Đây là điều mà những người mắc bẫy tư duy đã nghĩ Musk là gã khùng, NASA to thế, hàng chục ngàn kỹ sư, tiến sĩ với hàng chục tỷ USD ngân sách còn không làm được, đúng là viển vông. Nhưng Musk đã làm được được kỳ tích đó bằng một số vốn chỉ cỡ hạt cát của ngân sách NASA. Cả ngành hàng không vũ trụ của thế giới thay đổi từ đó.

______________________________

P/S:  Khi viết bức thư này vào năm 2015, tôi đang ở trong tù, không có Internet, không có tư liệu nào trong tay, chỉ dựa vào ký ức mờ xa từ hơn 20–30 năm trước. Lúc ấy, tôi nhớ rằng vào năm 1994 hay 1995 đã đọc ở Đài Loan một bài báo. Bài đó có kể về mối liên hệ giữa ý tưởng của sinh viên Nhật ở một Đại học Mỹ và “sự ra đời” của công nghiệp IC Nhật trong thập niên 1980.

Bây giờ tham khảo lại thì chính xác như vầy: Năm 1952, Tadahiro Nakanishi – một sinh viên người Nhật đang học tại Đại học Stanford (Mỹ) – từng đề xuất ý tưởng “mạch điện tử nhiều thành phần được chế tạo trên cùng một đế bán dẫn” trong luận văn của mình. Và giữa thập niên 1980 là thời kỳ bùng nổ IC của Nhật Bản, khi các hãng như NEC, Toshiba, Hitachi… vươn lên thống trị ngành bán dẫn thế giới. IC đã ra đời từ những năm 1960 trong ngành quân sự.



Phan Thanh Hoài: CÔ LÀ....

 CÔ LÀ....

Ga Hàng cỏ không bán vé ở ghi-sê mà ở nhiều nơi. Lệnh cấm tụ tậm đông người cũng chỉ được vài ngày.

Trước cửa ga người đông đúc. Mấy anh tẩm quất, những người bán nước chè xanh xách ấm chạy rong, nhưng chỗ đông người nhất là mấy cô bán nón. Một cái giơ ra, hai cái giơ ra, ba cái giơ ra đội đầu và chào mời nhặng xị. Đèn điện bị che kín, quãng phố tối như ở nông thôn.

Tôi nhìn qua ánh sáng lơ mơ thấy cô gái khoảng 18,20. Tôi cất giọng hỏi:

- Bao nhiêu tiền cái nón em?

- Đồng rưỡi anh ạ.

Cô nhoẻn miệng cười trả lời

- Sao rẻ thế?

- Anh chê đắt à?

- Tôi muốn mua loại nón năm đồng kia.

Người con gái đi ra khỏi đám đông, có ý như kéo tôi ra một nơi vắng vẻ. Cô xếp mấy cái nón úp vào ngực. Lắc lư người, nhìn quan sát xung quanh, rồi cô nói như thăm dò:

- Anh định mua nón năm đồng thực à?

- Sao lại không?

- Ai bảo anh?

Cô nói rồi nguýt một cái.

- Có người bảo.

Tôi đáp, rồi buông thõng một câu:

- Ra công viên đi.

Nói xong, tôi chậm bước như chờ đợi. Người con gái quay nhanh vào chỗ đám đông rồi đi theo tôi.

Trên đường ra một vườn hoa gần đấy, tôi vừa đi vừa hỏi chuyện để tìm hiểu, để cho thanh niên cờ đỏ khỏi nghi ngờ. Vì thời điểm từ 12 giờ đêm không ai được ở trong công viên, nhất là trai gái.

Chúng tôi đến ngồi trên ghế đá dưới ánh đèn điện để những người có phận sự không ngờ và để nhìn rõ mặt người con gái xem có đáng giá năm đồng bạc không.

 Dưới ánh sáng ngọn đèn phòng không vừa yếu lại bị che đi gần hết mà cô gái vẫn muốn giấu mặt. Tôi hỏi:

- Tên em là gì?

- Em là Là

- Sao lại là Là?

- Không em là Lê thị Là.

- Tên em hay đấy.

- Tên em xấu chết. Bố em đặt đấy.

Vẫn giọng nói gióng một, tôi hỏi:

- Em được mấy anh em?

- Em chỉ có hai chị em. Em em là Lượt.

- Quê em ở đâu?

Cô gái nhìn tôi, hỏi lại:

- Anh là công an mật phải không?

- Không phải đâu.

- Thế anh làm nghề gì vậy?

Cô nhìn tôi để xét đoán tôi là người thuộc loại nào trong xã hội. Lúc ấy tôi có dịp nhìn rõ mặt cô: đôi mắt hiền dịu, có lúm đồng tiền ở hai bên má. Tôi nghĩ bụng cô này có cái gì đáng thương mà lại gợi tình. Tôi nói:

- Về nhà anh đi.

Cô tỏ ra ngần ngại, nói:

- Nhà anh có xa không?

- Không xa đâu.

- Có đông người không?

- Không.

- Em sợ lắm.

Cô ngước nhìn tôi, nói, tay vuốt nhẹ lên mái tóc xanh.

Tôi nói:

- Em cứ về thử xem. Nếu không thích, anh lại đưa em ra đây.

*

Trong căn buồng rộng chỉ có một chỗ nằm là hai cái giường một của tôi ghép lại. Cô vứt mấy cái nón ra giữa nhà, ngồi phịch xuống giường, ngả người chống hai tay ra sau. Cô đưa mắt lướt nhìn rồi hỏi:

- Nhà tập thể à?

- Không, nhà riêng của tôi đấy.

Tôi vặn ngọn đèn dầu cho ánh sáng lờ mờ để cô gái bớt thẹn thùng.

Một lúc sau ngọn đèn lại được trả lại hết cỡ. Gian buồng sáng trở lại.

Thời gian ngắn vừa qua, đã làm cho người con gái đối với căn buồng này tự nhiên như quen biết từ lâu. Nàng đi đi lại lại trong buồng ngắm nhìn mấy khung ảnh treo trên tường. Rồi đột nhiên như phát hiện ra một điều quan trọng, nàng nhìn tôi, trố mắt nói:

- Ô! Anh là bộ đội à?

Nói xong, nàng im lặng một lúc, hỏi:

- Anh cũng ở đại đoàn Ba? Anh có đánh Điện Biên không?

Tôi nói:

- Em hỏi để làm gì?

Cô tần ngần một tý, hạ giọng nói:

- Anh ở đại đoàn Ba thế nào mà chẳng đánh Điện Biên.

- Đánh Điện Biên thì làm sao?

- Nếu đánh Điện Biên thì anh có thể biết bố em đấy.

Tôi lơ đãng vẻ mệt mỏi trả lời:

- Đại đoàn đông lắm, biết làm sao được ai với ai.

Cô gái nói to:

- Bố em là Lê văn Lân, tiểu đội trưởng đánh đồi A1

- Lê văn Lân!

Tôi thầm nhớ lại, chững người và nghĩ:

- Chết, con bé này là...

Lê văn Lân, trung đội trưởng. Đúng rồi. Tôi biết. Lân Hà Đông. Tiểu đội trưởng đầu cầu, đánh đồi A1.

Vì để giải quyết một trận đánh dứt điểm nên ở đơn vị quyết thắng nhiều cán bộ xuống làm đội viên. Lân, trung đội trưởng xuống phụ trách tiểu đội trưởng dao nhọn. Những đơn vị này gọi là đặc biệt. Ai được vào đó, coi như một vinh dự lớn.

Trong chiến dịch Điện Biên, tôi là sinh viên xuống làm quân y sĩ ở đơn vị Lân. Anh em sống với nhau con chấy cắn đôi. Tính Lân hiền lành, thân hình to, cao, đen, nhưng có cặp mắt hết sức đa cảm. Anh hay khóc khi bạn tử thương trong chiến đấu hoặc những cơn sốt rét rừng hành hạ một đồng đội quá ốm đau. 

Nhìn kỹ mặt nàng, tôi dần thấy ra nhiều nét giống bạn tôi quá. Tôi lúng túng, nhưng cố làm ra bình thường, nói:

- Em là con liệt sĩ à?

- Vâng, bố em là liệt sĩ.

Tôi nói cho có chuyện để lấp đi những nỗi lòng:

- Bây giờ chính sách đối với gia đình liệt sĩ khá lắm phải không?

- Vâng, khá.

Nàng đáp và nói:

- Địa phương cũng chú ý giúp đỡ lắm anh ạ.

- Mỗi tháng gia đình được trợ cấp bao nhiêu?- Tôi hỏi

- À tiền, theo chính sách, mẹ em được mười đồng, gạo đong theo điều hòa. Mẹ em lại được làm cho cửa hàng ăn ở chợ, tám buổi một tháng, mỗi buổi được một đồng, ngày nào làm, ăn ở đấy không mất phiếu. Em được vào tổ nón, tiền phụ cấp mỗi tháng tám đồng.

Cô im lặng một lúc rồi giải thích thêm:

- Đáng lẽ em không được hưởng nữa đâu, hết tuổi mười tám rồi. Con Lượt còn phải học năm nữa, mẹ em lại ốm luôn, xã linh động cho em được lĩnh hết năm nay để nuôi con Lượt.

Nàng nhìn tôi như có ý dò hỏi, nói:

- Anh có phiếu vải không?

- Em buôn tem phiếu à?

- Không, cho em một ô để em mua cái quần đen, may cho con Lượt. Nó sắp lên trường con em liệt sĩ học.

Cô nói như trình bày:

- Ở nhà cũng có phiếu. Nhưng có vải đâu mà mua. Thỉnh thoảng mậu dịch đem về bán, những người cân lợn thừa tiêu chuẩn mới được mua, hoặc cán bộ xã. Đến dân thì hết tiệt. Anh cho em một phiếu vải thì tốt quá.

- Được, anh sẽ lấy cho em một phiếu vải.

Tôi lục tìm ở thúng quần áo và đưa cho nàng một mảnh phiếu cắt mất hai ô. Nàng cầm tấm phiếu e ngại hỏi:

- Chị ấy hỏi đến thì làm sao?

- Em cứ dùng rồi anh sẽ liệu nói với vợ anh. –Tôi lập cập dọn ấm chén và vớ được ít trà còn sót nhưng hơi mốc.

- Nước pha rồi đây này, uống đi kẻo nguội, chắc là em khát.

Nàng uống liền ba bốn chén rồi mới nói:

- Vâng em khát.

- Em đi thế này lâu chưa?

Cô hơi đỏ mặt. Uống hết chén nước thứ tư, cô nhìn tôi nói:

- Em không làm nghề này đâu, thề có trời đất quỷ thần hai vai, sợ lắm. Em gặp anh là người thứ hai đấy. Con bạn em nó xui em nên em theo nó có một lần thôi. Cũng là hoàn cảnh cả thôi anh ạ.

Cô cúi mặt, kể:

- Lần thứ nhất, mẹ em ốm, nằm trạm xá. Người ta cho đơn đi mua thuốc cửa hàng huyện không có. Con Loan bạn em nó rủ em ra Hà Nội để nó mua hộ thuốc. Tiền đâu mà mua thuốc? Thế là con Loan dẫn em vào nhà bạn nó. Hôm ấy em sợ quá. 

Cô im lặng một lúc, chép miệng nói:

- Lần này công việc ở nhà chẳng có, lại sắp phải tiêu mấy việc. Phải may cái áo cho con Lượt. Thế là con Loan lại rủ đi. Em ra Hà Nội bán mấy cái nón và mua cái phiếu vải. Gặp anh, em lạy trời lạy phật, anh là người hiền lành, em mới đi theo anh, người khác thì chết mất. Thôi không nói chuyện này nữa em đi ra ga đây.

Cô lại như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi:

- Này anh có cái bao tải nào không? Cho em xin một chiếc.

- Có đấy, em tìm xem.

Người con gái kiếm tìm trong nhà. Đột nhiên nàng reo lên:

- Sao anh có nhiều mỳ thế này? Để em đổi gạo cho.

- Mỳ tiêu chuẩn tháng này đấy. Em lấy mấy cân về mà ăn.

- Thôi để cả cho em chỗ này, vài cân thì ai ăn ai đừng, hôm nào em mang gạo ra cho. Mỳ ở đây các anh chán ngấy. Ở quê em mỳ nấu với cua làm bún riêu ngon lắm. Mấy hôm nữa giỗ bố em. Năm nào cũng đông. Bạn hoạt động, Ủy ban, Đảng ủy cũng đến cả. Em bắt ít cua về nấu với nó làm món chủ lực anh ạ. Thịt ở quê dạo này hiếm lắm. Dân thì chịu cứng. Chỉ có Ủy ban là thỉnh thoảng có một đôi tý thôi.

Thế là toàn bộ số mỳ để tôi ăn trong hai chục ngày đã nằm gọn trong bao tải. Tôi không biết nói thế nào, mặt đần ra và nghĩ: từ mai trở đi lấy gì ăn mà đi làm?

Tay xách bao mỳ cô nhanh nhẩu nói:

- Thôi em về anh nhé.

Tôi im lặng. Cô mở cửa lách người đi ra.

Tôi đứng ngây người nghĩ miên man. Hình ảnh bạn tôi, tiểu đội trưởng Lân đứng trước hàng quân giờ xuất phát, mặt đầy khí thế. Thay mặt anh em, Lân đứng ra khỏi hàng đọc quyết tâm thư, tiếng nói choang choang, giọng cương quyết, tràn đầy hy vọng. Trông người anh lồng lộng…

Sau khi Là xách cả bao mỳ lách cửa đi ra, tôi miên man nghĩ đến nhiều điều: thật, giả, đúng, sai trong cuộc sống. Rồi cái trước mắt tôi không quên được và tự hỏi:

- Mai ăn ở đâu nhỉ?

Một tia sáng lóe ra. Yên chí rồi. Ta sẽ đến ăn nhà bệnh nhân bán cơm lậu phố Bảo Khánh.

Bẵng đi gần hai tuần.Tôi cũng chẳng còn nghĩ đến mấy cân mỳ nữa. Một buổi tối, vừa đi ăn cơm về có tiếng gõ cửa. Cánh cửa vừa hé, thấy Là, tôi sững người.

- Gạo em mang ra cho anh, mệt quá em không thể xách vào được, còn để ngoài kia.

Tôi chạy ra. Một tải gạo, một quả mít, một con gà mái. 

Là đon đả nói:

- Em lo quá. Không biết mấy hôm vừa qua anh lấy gì mà sống. Em phải xin giấy Ủy ban, nói dối là mang gạo ra cho bà thím đi đẻ không ăn được mỳ. Giấy chỉ được phép có năm cân. Em mang cho anh gần một yến đấy. Gạo ngon lắm. Mẹ em bảo mang quả mít ra và biếu anh một con gà. Cái Lượt nó nuôi đấy. Mẹ còn muốn hôm nào mời anh về chơi. Em nói anh là bộ đội ở đại đoàn Ba, mẹ em quý lắm. Những anh ở đại đoàn Ba về chơi luôn đấy. Đơn vị thường cho người mang tiền về giúp đỡ gia đình.

Người tôi nóng ran, mặt rát, cổ họng ấp úng, hai chân như khuỵu xuống và tôi nói thầm với Lân:

- Anh chết rồi, con gái anh đang đứng trước mặt tôi, ngay trước mắt…

Tôi lấy ống tay áo lau đi dòng nước mắt của mình và cố giấu mặt vào bóng tối trước mặt con gái người bạn chiến đấu của tôi. 

Phan Thanh Hoài

Ảnh sưu tầm chỉ có tính minh họa