Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

HOÀI NAM : TẠP GHI – TUỔI MÒN

Ngoài bốn mươi tuổi ta đã già chưa? Khi sáng nay có kẻ trong gương với khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc pha sương nhìn ta… Ta đã già chưa, khi ta sững sờ không nhận ra đứa con gái nhỏ của ta đỏ bừng mặt giấu lá thư tình của cậu học trò cùng lớp ra sau lưng…

Sau bao nhiêu năm bươn trải vì miếng cơm manh áo lòng ta trĩu buồn vì biết bao dự định lớn lao ta không thực hiện được… như những phác thảo điêu khắc méo mó chưa ra được hình hài. Thời gian trôi qua như vũ bão, niềm vui qua mau… còn nỗi buồn thì đọng lại mãi. Ngày qua ngày, ta mặc những bộ quần áo cũ mèn và nói những lời nhạt nhẽo đến độ tai ta cũng chẳng muốn nghe… Đôi khi ta buồn rầu tự hỏi -- Trong dòng đời đông đúc này có ai hiểu được ta!?

Ngoài bốn mươi tuổi ta có nên buồn không khi đi làm về thằng con trai 5 tuổi bi bô khoe “ba ơi mẹ gọi ba là đồ vô tích sự…?”. Ôm thằng con vào lòng ta thấy sống mũi cay cay: Ba xin lỗi con… ba thật là đồ vô tích sự… ba lại quên mua sữa rồi.

Ngoài bốn mươi tuổi ta thấy ta thật hèn khi hôm nay ta đã kiềm chế không tung một cú đá vào cái hàm răng nham nhở của thằng cha trưởng phòng khi hắn đang nhạo báng ta.

Ta già thật rồi, ta thấy ta lạc lõng khi tham gia những chuyến tham quan, du lịch cùng cơ quan, ta bối rối không biết xưng hô thế nào với mấy cô gái trẻ đẹp cùng đoàn, ta từ chối tham gia mấy trò chơi thể thao của mấy cậu trai trẻ để ngồi nghe những lời ca cẩm về bệnh thấp khớp của mấy chị lớn tuổi sắp nghỉ hưu. Ta có cảm thấy được an ủi khi các chị vỗ vai ta khen -- So với các chị thì cậu còn trẻ chán…

Đúng là ta già thật rồi, sáng nào ta cũng tự hỏi -- hôm nay có gì mới? Ngoài những chuyện cơm áo gạo tiền cũ mèn thì ta đang mong đợi điều gì? Điều gì làm ta bận tâm? Sao ta phục cái từ “sống mòn” của nhà văn Nam Cao quá! Ta băn khoăn tự hỏi có nên gọi cái tuổi ngoài bốn mươi của ta là “tuổi mòn” không? Ta không dám chia sẻ ý nghĩa này với các bạn ta, ta sợ mọi người lại bảo ta -- Già rồi mà còn trẻ con. Ta cố gắng không chạnh lòng mỗi khi hè về… nhưng mỗi lần nhìn hoa phượng đỏ rực trời lòng ta không tránh khỏi nỗi buồn man mác… cái màu đỏ gợi nhớ lại thời trai trẻ của ta… ta như sống lại cái cảm xúc dạt dào của ngày đầu ta và nàng quen nhau… Ta như đang bơi trong âm hưởng đau buồn và mãnh liệt của bài hát “Thời hoa đỏ” mà nàng hát tặng ta!

Phải rồi “Anh không buồn mà chỉ tiếc sao em không đi hết những ngày đắm say…”
 
Nghĩ lại ta thật ngạc nhiên khi có thời nàng yêu ta say đắm… Lòng ta tự hỏi -- không biết bây giờ nàng sống ra sao! Nàng có lấy được kẻ giàu có mà vì hắn nàng đã bỏ ta… hay là nàng cũng chỉ lấy được thằng chồng cũng nghèo kiết xác như ta…? Có khi nào trong dòng đời đen bạc này ta và nàng gặp lại nhau… Nếu có gặp lại ta sẽ nói cho nàng biết rằng -- chính nàng đã đánh cắp tuổi trẻ của ta… mà thôi ta sẽ giả vờ không nhận ra nàng, ta sẽ để nỗi cay đắng này trôi đi mãi mãi… và biết đâu khi gặp lại nàng còn nhàu nát và cũ kỹ hơn cả vợ ta…?

Hai mươi năm trước không bao giờ ta nghĩ cuộc đời ta sẽ như thế này, vậy hai mươi năm sau nữa ta sẽ ra sao?... chịu… ta không dám nghĩ nữa.

Hè 2013
 
Cùng một người viết :

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét