Tháng 3 28, 2014
Phạm Nguyên
Trường dịch
Trên tờ báo mạng viết bằng
tiếng Anh Russia Profile cách đây 4 năm xuất hiện
một bản báo cáo đặc biệt về quan niệm hiện đại về “Tâm hồn Nga”. Trong 15 bài
báo, các tác giả là người Nga và người nước ngoài đã phân tích, từ nhận thức
đương đại, quan điểm đã tồn tại gần 150 năm của những người cầm bút viết về
nước Nga. Những phân tích này có thể giúp chúng ta hiểu sâu hơn các diễn biến
đang diễn ra trong sự kiện được gọi là “Khủng hoảng Krym” và tình thế đầy nguy
cơ leo thang trong quan hệ giữa Nga và các nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ, với Ukraine là
sân khấu chính trị. Người dịch sẽ lần lượt giới thiệu bản báo cáo này.
Người dịch
_________
Các
chuyên gia phá hoại
Các
cuộc cách mạng đã bộc lộ tính cách châu Á trong tâm hồn Nga.
Các nhà
cách mạng Nga là những người tài năng, những người được thúc đẩy bởi tình cảm
bài phương Tây suốt nhiều thế kỉ và không có khả năng thành công trong xã hội
ổn định.
Tính chất của cách mạng
Nga được ghi nhận và nổi tiếng khắp thế giới vì một số người trong những nhân
vật nổi tiếng nhất của lịch sử nước Nga, ít nhất là ở một số giai đoạn của cuộc
đời họ, là những nhà cách mạng. Vladimir Lenin[1] và Joseph Stalin[2] là những nhà cách mạng
chuyên nghiệp, đã chọn sự nghiệp của người làm loạn chuyên nghiệp ngay từ những
năm đầu đời. Alexander Herzen[3], Pyotr Kropotkin[4] và Mikhail Bakunin[5], khác với Lenin và Stalin,
chưa bao giờ nắm được quyền lực chính trị, nhưng tính cách cá nhân đầy ấn tượng
của họ, cũng như phạm vi và sự dũng cảm của tư duy chính trị và triết học
của họ, đã làm cho các nhà tư tưởng phương Tây phải ngạc nhiên. Từ Albert Camus[6] đến Tom Stoppard[7], những kịch tác gia Tây Âu đã
biến các nhà cách mạng Nga thành các nhân vật trung tâm trong các vở kịch của
họ, đều tập trung vào hai đặc điểm chính của các nhà cách mạng Nga – theo đuổi
các kế hoạch phần lớn là không tưởng và sử dụng một cách bừa bãi những phương
tiện có tính đạo đức và (thường xuyên hơn) là các phương tiện phi đạo đức để
thực hiện những kế hoạch không tưởng mà họ ấp ủ. Cách hành xử như thế của các
nhà cách mạng, hình thành ở Nga vào giữa thế kỷ XIX, hóa ra là khá vững chắc và
có tính phổ quát. Hiện nay cách hành xử như thế vẫn còn tiếp tục không chỉ ở
Nga mà còn ở các nơi khác trên thế giới, từ Trung Quốc tới Venezuela.
Hủy
diệt là mục đích tự thân
Hai nhân vật khác, không
nổi tiếng bằng Lenin hay Stalin, và nhiều người – do những tai tiếng mà họ tự
chuốc vào cho mình – sẽ muốn coi họ là những tên tội phạm bình thường chứ không
phải là những người hoạt động chính trị. Nhưng, nhà cách mạng triệt để Sergei
Nechayev[8] sống vào thế kỉ XIX và
Shamil Basayev[9], một người li khai Chechnya
vừa mới qua đời lại tự coi mình là những nhà cách mạng, cách mạng hơn cả Lenin
và Stalin. Họ đã rất kiên định trong việc theo đuổi sự hủy diệt đến mức mà đối
với họ, ngay cả những người tiến hành cuộc Cách mạng Nga năm 1917 cũng chỉ là
những kẻ “lệch lạc” yếu đuối mà thôi.
Nechayev và Basayev tạo điều kiện cho chúng ta
nghiên cứu hiện tượng cách mạng Nga vì cả hai đều là những nhà cách mạng “tinh
khiết”, họ dành cả cuộc đời cho niềm đam mê này và không bao giờ thỏa mãn với
số mức độ hủy diệt mà họ đã đạt được. Nechayev là thủ phạm của một trong những
vụ ám sát chính trị tàn bạo nhất thế kỉ XIX ở Nga, và chỉ vì tình cờ mà ông ta
không thực hiện được thêm những tội ác tương tự. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao
giờ biết được số nạn nhân của những cuộc tấn công khủng bố của Basayev, vì ông
ta nhận trách nhiệm về những vụ bắt cóc con tin đẫm máu nhất trong lịch sử –
chiếm bệnh viện ở Budyonnovsk năm 1995, chiếm nhà hát trên phố Dubrovka ở
Moskva năm 2002, và chiếm trường học ở Beslan năm 2004.
Bài Âu
Việc Basayev là người dân tộc Chechnya và
tuyên bố là người Hồi giáo dù sao cũng không làm suy yếu vị thế của ông ta như
là một nhà cách mạng Nga, đấy không chỉ vì Basayev đã rời Chechnya khi mới tuổi
17 và sống nhiều năm ở Moskva và các thành phố khác của Nga. Và không chỉ vì
ông ta tự coi mình là một nhà cách mạng kể từ hành động khủng bố đầu tiên vào
năm 1991 – cướp một chiếc máy bay để phản đối những nỗ lực của chính phủ Nga
nhằm chấm dứt tình trạng bất ổn tại Chechnya. Ông ta cũng giải thích tội ác
khủng khiếp nhất của mình – cuộc tấn công khủng bố vào Dagestan năm 1999 – là
muốn “phát động” cuộc cách mạng Hồi giáo ở Nga. Việc những người thiểu số tôn
giáo và các sắc tộc thiểu số thường là đội tiên phong của cách mạng Nga, ít
nhất là từ giữa thế kỉ XVII, đã đẩy Basayev vào hàng ngũ những người cách mạng
Nga.
Yemelyan Pugachev[10], lãnh đạo của cuộc khởi
nghĩa lớn nhất của nông dân Nga chống lại Nữ hoàng Catherina II – cho đến khi
bị hành hình năm 1775 – đã dựa vào người Hồi giáo và người Công giáo chống cải
cách[11]. Điều thú vị cần ghi nhận là
những người không có cảm tình với Nữ hoàng Catherina II ở Tây Âu đã đặt hy vọng
lớn vào thành công của Pugachev, mặc dù kẻ mạo danh này, tức là kẻ tuyên bố là
“chồng” Catherina đã lập kế hoạch sau khi chiếm được chính quyền ở St
Petersburg thì sẽ quay sang chống lại những kẻ “đồi bại” theo Tin lành và Công
giáo ở phương Tây.
Sự trớ trêu của câu chuyện này sẽ còn lặp lại
nhiều lần trong tương lai. Các nhà cách mạng Nga, từ những người lưu vong bất
đồng chính kiến như Nechayev và Lenin đến “người báo thù cho dân tộc, đầy lãng
mạn” như Basayev, thường được phương Tây thông cảm, thậm chí là hỗ trợ trực
tiếp nữa, nhưng khi giành được chính quyền chắc chắn là họ sẽ có những quan
điểm bài phương Tây. Ngay sau khi trở thành “Thủ tướng” của nước Chechnya độc
lập vào năm 1996, Basayev đã bắt đầu có những phát biểu bài phương Tây cay độc
và làm ngơ trước những vụ bắt cóc các nhà báo phương Tây. Đấy cũng thường là
những nhà báo mà ông nuông chiều và bảo vệ khi còn là phát ngôn viên của
Chechnya trong cuộc chiến tranh từ năm 1994 đến năm 1996 và khuyến khích họ
viết những câu chuyện gây hoang mang về hành vi của quân đội Nga.
Và đây chỉ là một trong
nhiều ví dụ như thế. Sau khi lên nắm chính quyền ở Nga vào năm 1917, Lenin đã
bắt đầu cung cấp tài chính và vũ khí cho các tổ chức lật đổ ở chính nước Đức,
đất nước đã giúp ông trở về Petrograd vào tháng Tư năm 1917 và đã coi ông như
một công cụ hữu ích trong việc lật đổ chế độ Sa hoàng. Stalin, từng là đại biểu
tại Hội nghị London của phái Bolshevist vào năm 1905, và đã được hưởng chế độ
miễn thị thực đang có hiệu lực trên toàn châu Âu lúc đó, trong đó có cả Nga,
sau khi nắm quyền liền tách Nga ra khỏi phương Tây bằng một bức màn sắt mà ngay
cả một người ủng hộ chủ nghĩa biệt lập thời Trung cổ là Ivan Khủng khiếp[12] cũng không thể tưởng
tượng nổi.
Tính chất bài phương Tây của các chế độ được
lập nên sau cách mạng đã chứng tỏ rằng bản chất bài phương Tây của các cuộc
cách mạng Nga là một hiện tượng xã hội. Mặc cho những diễn ngôn hoa mĩ ban đầu
có vẻ “tiến bộ” của họ (những diễn ngôn hoa mĩ này thường dùng để chống lại các
chế độ chuyên chế ở Nga, nhưng lại giành được cảm tình của phương Tây), các
cuộc cách mạng ở Nga có xu hướng trở thành phản động vì chúng đẩy đất nước thụt
lùi và tách nó với phần còn lại của châu Âu. Nhiều nhà sử học tin – mà có cơ sở
– rằng các cuộc cách mạng cho thấy thành tố châu Á trong tâm hồn Nga.
Cách mạng tháng Hai năm 1917 và sự sụp đổ của
chế độ Xô-viết năm 1991 không phải là một cuộc cách mạng theo nghĩa cổ điển của
Nga, vì đấy là những “cuộc cách mạng từ bên trên” – đấy là những âm mưu giành
được thắng lợi ngay trong các nhóm cầm quyền, họ đã lợi dụng sự phản đối của
đám dân chúng bị bần cùng hóa nhằm gỡ bỏ sự kiểm soát của chế độ cũ đang đè lên
vai những người đại diện trẻ hơn của giới tinh hoa của chính chế độ. Trong
những cuộc cách mạng “thực sự” (“cách mạng từ bên dưới”, nơi mà quần chúng có
vai trò tích cực) mô hình đầy bất hạnh như thế liên tục xuất hiện. Ngay sau khi
các chế độ chuyên chế đáng ghét buông lỏng quyền lực, các thành phần cấp tiến
nhất và thường có thái độ bài phương Tây liền tìm cách thoát khỏi những người
có tư tưởng tự do “mềm yếu” trong nội bộ phong trào, rồi thiết lập chế độ khủng
bố, đầu tiên là trong đảng của họ và – nếu thành công – thì trong cả nước.
Những
tham vọng không có tương lai
Sergei Nechayev (sinh năm
1847, mất năm 1882) là một ví dụ điển hình về cách hành xử của các nhà cách
mạng Nga vừa được nói tới bên trên, và đây là một phần của lý do vì sao nhà văn
nổi tiếng người Nga Fyodor Dostoevsky, vốn cũng là một nhà cách mạng, đã dùng
Nechayev làm nguyên mẫu cho một trong những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Lũ
người quỷ ám có tính chất phản cách mạng của ông. Sinh ra trong một
gia đình có thu nhập khiêm tốn, mẹ là một người nông dân chất phác, Nechayev là
một thanh niên tài năng và đầy tham vọng, nhưng trật tự chính trị hiện hành chỉ
dành cho tham vọng của ông một ít cơ hội mà thôi. Ở tuổi 21-22, sau khi chuyển
sang những tư tưởng mang tính cách mạng triệt để nhất, ông ta đã cho thấy một
tài năng tổ chức và lãnh đạo tuyệt vời. Việc ở tuổi 31, ông ta đã có thể truyền
những quan điểm cách mạng của mình cho cả những cai ngục của nhà tù tối mật ở
St Petersburg, nơi ông ta bị buộc phải sống mười năm trong cuộc đời ngắn ngủi
của mình vì tội giết người, chứng tỏ khả năng thuyết phục phi thường của ông
ta. Kế hoạch vượt ngục của Nechayev với sự giúp đỡ của những cai ngục đã được ông
“cải hóa” thất bại chỉ vì một trong những kẻ đã “cải hóa” báo cáo với cấp trên.
Các nhà sử học cũng đồng ý rằng Lenin cũng có
khả năng thuyết phục phi thường. Tương tự như Nechayev – trong những cuộc trò
chuyện riêng tư sau này, Lenin thường có những nhận xét tích cực về Nechayev –
Lenin đã quyết định sống cuộc đời của một nhà cách mạng chuyên nghiệp ngay từ
khi mới 20 tuổi. Vì sao ở Nga những người tài năng như vậy thường trở thành các
nhà cách mạng?
Câu trả lời thật đơn giản: không có cơ hội
phát triển sự nghiệp và không thể có một đời sống thịnh vượng trong cấu trúc xã
hội đã ổn định. “Những người như Nechayev, một giáo viên trong trường Công giáo
với một nền học vấn không đầy đủ, một trợ lí luật sư tỉnh lẻ như Vladimir
Ulyanov (tên thật của Lenin) hoặc một người viết văn tầm thường như Viktor
Chernov (nhà lãnh đạo tương lai của Đảng Cách mạng Xã hội Chủ nghĩa Nga) – ở
nước Nga Sa hoàng, những người này có thể hi vọng có một sự nghiệp nghiêm túc
hay không?”- Felix Lourie, người viết tiểu sử Nechayev và cũng là một nhà sử
học chuyên về lịch sử cách mạng Nga sống ở St Petersburg, đặt câu hỏi như thế
ngay trên trang đầu tác phẩm của mình. Lourie đưa ra câu trả lời tiêu cực. “Họ
nhồi nhét vào đầu óc mình rằng phải làm một cuộc cách mạng của riêng mình thì
họ mới có thể bước lên những đỉnh cao của quyền lực, và họ không chấp nhận bất
cứ thứ gì kém hơn. Tư tưởng đơn giản này nuôi dưỡng khát vọng một cuộc cách
mạng nhanh chóng, làm bùng lên trong họ sự nôn nóng và thái độ bất dung.”
Cho đến năm 20 tuổi, Nechayev chỉ là một kẻ
mới nổi trung bình (Nechayev sinh ở Ivanovo, một tỉnh nằm ở trung tâm
nước Nga). Ở tuổi thanh niên, ông ta đã đến Moskva và St Petersburg để thi vào
đại học. Thi trượt, ông phải làm giáo viên thần học tại một trường Công giáo và
kiếm thêm bằng những buổi dạy ở nhà. Bài giảng tại các trường đại học mà ông ta
tham gia trên cơ sở tự nguyện không làm ông ta thỏa mãn, vì nền giáo dục đại
học chỉ cho phép người ta vượt qua hai nấc đầu tiên trong 14 nấc thuộc hệ thống
thang bậc hành chính cấp cao mà Peter Đại đế thiết lập và mãi cho đến cách mạng
năm 1917 vẫn không hề thay đổi. Vì vậy, thay vì trở thành một nhà khoa học,
Nechayev nuôi lòng thù hận mạnh mẽ đối với lũ trí thức “vô dụng”, lòng thù hận
mà Lenin, trẻ hơn Nechayev 23 tuổi, sẽ thừa kế một phần. Trong một lá thư,
Lenin tuyên bố rằng giới trí thức Nga “là cặn bã của dân tộc”, và điều đó cho
thấy chiều sâu thực sự của sự khinh bỉ kiến thức của ông ta, tức là khinh bỉ
cái kiến thức không thể được sử dụng vào thực tế cách mạng hay tệ hơn, có thể dùng
để chống lại cách mạng.
Giết là
sự ràng buộc
Năm 1868 Nechayev tham
gia vào một cuộc bạo loạn của sinh viên và làm quen với Pyotr Tkachyov[13], một trong những nhà lãnh
đạo của phong trào cách mạng gọi là “Narodniki” (“Người Chiến sĩ của Nhân
dân”), tức là phong trào ủng hộ cuộc cách mạng do nông dân lãnh đạo và không
ghê tay khi thực hiện những hành động khủng bố chống lại các quan chức của chế
độ Sa hoàng. Năm 1869, Nechayev đã sống vài tháng ở London và Geneva, tại đây
ông đã gặp những nhân vật huyền thoại thuộc giới lưu vong chính trị Nga – đấy
là Mikhail Bakunin, một người “vô chính phủ” và Alexander Herzen, một nhà “dân
chủ tự do”. Trong nhiều năm, nếu không nói là nhiều thế kỷ, địa chỉ của giới
kiều dân cấp tiến Nga vẫn là Anh, Thụy Sĩ và Pháp.
Nhưng, Nechayev còn đi xa
hơn những gì mà những người lưu vong cấp tiến nhất có thể hình dung. Trên thực
tế, Nechayev đã đưa ý tưởng của họ đến kết luận hợp với logic của chúng, đấy là
khi ông ta nói rằng cách mạng biện minh cho tất cả mọi thứ, trong đó có những
vụ giết người, cả kẻ áp bức lẫn người bị áp bức. Ông ta tóm tắt quan điểm của
mình trong cuốn Sách giáo lý của một nhà cách mạng, một bản tuyên
bố cương lĩnh được xuất bản có vài cuốn tại Nhà xuất bản Geneva (Geneva
Publishing House), do một người lưu vong Ba Lan tên là Ludwig Czernecki làm
chủ, và bằng cách đó đã tạo ra một liên minh tội lỗi giữa những kẻ chống chính
phủ cực đoan người Nga và người Ba Lan. Liên minh này tồn tại suốt mấy thập kỷ,
và đã tự thể hiện mình, ví dụ như trong vụ ám sát một ông vua có tư tưởng tự do
là Sa hoàng Alexander II, do hai kẻ khủng bố, một người Nga và một người Ba
Lan, thực hiện.
“Nhà cách mạng là người chắc chắn sẽ bị diệt
vong,” Nechayev tuyên bố như thế. “Anh ta cắt đứt mọi liên hệ với trật tự dân
sự và với môi trường có giáo dục, với luật pháp, với sự tử tế, với những điều
kiện và đạo đức được mọi người chấp nhận. Nhà cách mạng là kẻ thù tàn nhẫn của
thế giới này, và nếu nhà cách mạng tiếp tục sống trong thế giới này thì chỉ vì
muốn hủy diệt nó một cách chắc chắn hơn … Nhà cách mạng chỉ biết một khoa học –
khoa học của sự hủy diệt… Nhà cách mạng khinh thường dư luận. Anh ta coi khinh
và căm thù đạo đức của xã hội hiện thời. Đối với anh ta, chỉ có những thứ có
ích cho chiến thắng cuối cùng của cuộc cách mạng mới là đạo đức mà thôi.”
Nechayev không sống để thực hiện trọn vẹn các
nguyên tắc của “giáo lý” của mình. Năm 1869, sau khi trở về từ Thụy Sĩ, lần đầu
tiên ông ta không thực hiện được “đạo đức cách mạng” của mình. Nhằm gắn kết các
thành viên của nhóm sinh viên cách mạng của mình bằng máu, ông ta đã tổ
chức cho cả nhóm giết một trong các thành viên của nhóm là Ivan Ivanov. Tội lỗi
của anh sinh viên này là không chịu dán truyền đơn chống chính phủ trong quán
cà phê sinh viên. Mục đích là khiêu khích cảnh sát, để cảnh sát ra tay đối với
sinh viên, mà theo kế hoạch của Nechayev thì sẽ làm cho số sinh viên bất mãn
gia tăng và bằng cách đó sẽ làm cho chế độ Sa hoàng cáo chung sớm hơn. Ivanov
đã từ chối, điều này dẫn Nechayev đến ý định loại bỏ anh ta bằng biện pháp bẩn
thỉu nhất, đấy nói chung là đặc điểm của Nechayev và các nhà cách mạng khác của
Nga trong tương lai. Đầu tiên, Nechayev vu khống Ivanov, ông ta nói với các
thành viên của nhóm rằng Ivanov đã lập kế hoạch báo cáo cho cảnh sát biết. Sau
đó ông thuyết phục mọi người rằng cách duy nhất để tránh bị bắt là cả nhóm cùng
giết “tên phản bội”. Ivanov đã bị Nechayev và bốn sinh viên khác giết một cách
tàn bạo vào tháng 11 năm 1869 trong khu vực vắng vẻ tại công viên của Viện Hàn
lâm Nông nghiệp Moskva. Nechayev làm cho tất cả những những người có mặt trở
thành đồng phạm của vụ giết người, nhưng chính ông ta đã bắn phát súng cuối
cùng vào đầu Ivanov.
Những kẻ giết người đã giấu xác một cách cẩu
thả và vụ giết người được được cảnh sát Moskva giải quyết một cách nhanh chóng.
Các thành viên của nhóm bị bắt giữ, nhưng Nechayev đã tìm cách trốn được sang
Thụy Sĩ, chính phủ Thụy Sĩ từ chối dẫn độ, vì cho rằng ở Nga ông ta sẽ không
được xét xử một cách công bằng. Nhưng, năm 1872, cảnh sát mật của Nga tổ chức
bắt giữ Nechayev ở Zürich. Kiều dân Nga và một số người khác – mà gọi theo lối
bây giờ là những nhà hoạt động nhân quyền – tổ chức các vụ phản đối. Phải vượt
qua những khó khăn rất lớn và sau khi đẩy lui được những nỗ lực nhằm giải thoát
cho ông ta, các nhà tình báo Nga mới đưa được Nechayev về đến Moskva và sau đó
là đưa ra tòa. Ông ta bị kết án 20 năm lao động khổ sai. Nhưng ông ta chỉ bị
ngồi tù có mười năm. Sau vụ vượt ngục thất bại, dẫn đến việc bắt giữ 34 cai
ngục và vụ ám sát Sa hoàng Alexander II do những “Narodniki” thực hiện vào năm
1881, Nechayev bị canh phòng còn chặt chẽ hơn trước đây. “Tất cả các khoản dự
trữ trong cơ thể ông đã cạn kiệt”, Lourie viết như thế. Năm 1882 Nechayev chết
vì bệnh hoại huyết.
Càng
xấu thì càng tốt
Trong khi có sự khác nhau về hình thức, các
nhà cách mạng Nga lại thống nhất với nhau bằng công thức “càng xấu thì càng
tốt.” Không những không chiến đấu chống lại những hiện tượng bất công mà họ
thường tìm cách níu giữ chúng, nhằm làm cho trật tự xã hội “phản động” nhanh
chóng sụp đổ. Nechayev cố tình gửi những bức thư phản đối Nga hoàng cho một số
người theo phái tự do, mặc dù ông ta biết rằng cảnh sát sẽ đọc những lá thư này
và sẽ gây ra rắc rối cho người nhận và bằng cách đó làm cho số người ủng hộ
cách mạng tăng lên. Basayev cũng tìm cách khiêu kích quân đội Nga để họ phản
ứng lại hành động của ông ta, làm cho người dân Chechnya bị đau khổ nhiều hơn
và trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà nước Nga – và trở thành những
người ủng hộ trung thành hơn với mình.
Cuộc tấn công của Basayev vào Dagestan, tháng
8 năm 1999, dường như không có ý nghĩa gì, đấy là nếu nhìn từ quan điểm lợi ích
dân tộc của Chechnya. Trước đó không lâu, tức là vào năm 1996, quân ly khai
Chechnya mới chiến đấu nhằm giành độc lập trên thực tế từ tay nước Nga. Tại sao
lại khiêu khích Nga để họ lao vào cuộc tấn công mới, còn tồi tệ hơn so với cuộc
tấn công mà Chechnya đã phải đương đầu trong những năm 1994-1996? Ngoài ra,
Dagestan là đất nước của những người đồng đạo Hồi giáo, họ sẽ là những người
đầu tiên bị đau khổ vì cuộc tấn công của quân Chechnya. Từ quan điểm của một
người có lí trí bình thường thì cuộc tấn công này hoàn toàn không có ý nghĩa
gì. Nhưng từ một quan điểm cách mạng thì có. Vòng xoáy mới của bạo lực sẽ làm
cho nhiều người Chechnya và Dagestan trở thành cực đoan, tạo điều kiện cho Basayev
gia tăng số “binh sĩ” tham gia vào những vụ khủng bố tàn độc ở Dubrovka và
Beslan. Thời gian hòa bình ở Chechnya cho thấy sự bất tài toàn diện của Basayev
trên cương vị “Thủ tướng” của Chechnya, một cương vị mà ông ta chính thức nắm
giữ dưới thời “Tổng thống” Aslan Maskhadov. Cả Basayev lẫn Maskhadov đều chứng
tỏ rằng họ là những nhà cách mạng tốt nhưng quản lý kinh tế thì kém hơn hẳn –
một mẫu người mà Lourie là người đầu tiên phát hiện: “Các nhà cách mạng Nga
ghét những cuộc cải cách bộ máy nhà nước và nền kinh tế một cách chậm rãi và
bình tĩnh, bởi vì quá trình này không dành cho họ chỗ đứng trong hệ thống hành
chính của nhà nước Nga”, Lourie viết trong cuốn tiểu sử Nechayev xuất bản năm
2004 như thế. “Lo sợ trước bản hiến pháp đã được chuẩn bị, các nhà lãnh đạo của
phong trào ‘Ý Dân’ vội vã ám sát một ông vua có tư tưởng tự do là Sa hoàng
Alexander II. Bản hiến pháp do Sa hoàng ban hành chắc chắn sẽ hạ nhiệt các hoạt
động cách mạng. Hệt như vậy, Lenin vội vã làm cuộc đảo chính ở Cung điện Mùa
Đông năm 1917, trước khi Hội nghị của Quốc hội Lập hiến khai mạc có mấy tuần.
Sự cải thiện điều kiện sống của nhân dân làm cho các nhà cách mạng sợ hãi vì nó
có thể biến họ thành những người thất nghiệp.”
Khuôn mẫu ứng xử như thế
lí giải hành động của nhiều nhà cách mạng thời hiện đại của Nga, từ Basayev đến
nhà văn Eduard Limonov[14]. Khiêu khích nhà nước để nhà
nước đáp trả bằng bạo lực và nếu cần thì khiêu khích nữa – đó là chiến thuật mà
ít khi họ thất bại. Nó cũng luôn luôn mang đến cho họ những người ủng hộ mới
trong số các nhà báo cao quý của phương Tây. Nhưng điều mà nhà cách mạng Nga
không bao giờ đạt được – đấy là làm người dân hạnh phúc. Hạnh phúc là hiện
tượng không tương thích với cách mạng Nga; đối với các nhà cách mạng Nga, hạnh
phúc cũng là một thứ tình cảm tư sản.
_________
Dmitry
Babich là nhà báo, đã làm
việc cho các tờ Komsomolskaya Pravda, Moscow News, cho
truyền hình, Đài tiếng nói Nga và trangRussia Profile.
Nguồn: Dmitry Babich – “The Engineers of Destruction“, Russia
Profile07/7/2010
Bản tiếng Việt © 2014 Phạm Nguyên Trường &
pro&contra
[1] Vladimir Lenin (1870-1924),
là người tổ chức Đảng Cộng sản Liên Xô và nhà nước Xô Viết, được coi là một
trong mười nhà độc tài khét tiếng nhất thế kỉ XX. (Các chú thích trong bài đều
của người dịch.)
[2] Joseph Stalin
(1878-1953) là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô từ năm 1953 đến
khi chết, từ năm 1941 là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô. Joseph
Stalin được coi là một trong mười nhà độc tài khét tiếng nhất của thế kỉ XX.
[3] Alexander Herzen
(1812-1870), nhà báo, nhà văn và nhà triết học nổi tiếng người Nga.
[4] Pyotr Kropotkin
(1842-1921), nhà sử học, nhà địa chất học, nhà phê bình văn học và nhà cách
mạng Nga, một lí thuyết gia nổi bật về chủ nghĩa vô chính phủ.
[5] Mikhail Bakunin
(1814-1876), một nhà tư tưởng và cách mạng Nga, theo đường lối Đại Slav, một
người vô chính phủ, một trong những tư tưởng gia của phong trào Narodniki, đối
thủ tư tưởng của Karl Marx.
[6] Albert Camus
(1913-1960), nhà văn, triết gia nổi tiếng người Pháp. Cùng với Jean-Paul
Sartre, Albert Camus là đại diện tiêu biểu nhất của chủ nghĩa hiện sinh,
được Giải Nobel Văn học năm 1957.
[7] Sir Tom Stoppard (1937 –
), kịch tác gia người Anh gốc Czech.
[8] Sergei Nechayev
(1847-1982), nhà cách mạng Nga thế kỉ XIX, một trong những dại diện đầu tiên
của chủ nghĩa khủng bố của cách mạng Nga.
[9] Shamil Basayev
(1965-2006), thành viên tích cực của lực lượng khủng bố đòi tách Chechnya ra
khỏi Liên bang Nga.
[10] Yemelyan Pugachev(1742
– 1775), một người kazak vùng sông Đông, lãnh đạo cuộc chiến tranh nông dân ở
Nga từ năm 1773 đến 1775.
[11] Cuộc cải cách Công giáo
trong giai đoạn 1650-1661
[12] Ivan Khủng khiếp
(1530-1584), Sa hoàng toàn Nga đầu tiên, từ năm 1547 (còn được dịch là Ivan Bạo
chúa)
[13] Pyotr Tkachyov
(1844-1886), nhà phê bình văn học và nhà báo. Tư tưởng gia của phong trào
Narodniki.
[14] Eduard Limonov (1943),
một trong những nhà văn Nga hiện đại gây nhiều tranh cãi nhất, từng lưu vong ở
phương Tây đồng thời kịch liệt bài Mỹ và chống chủ nghĩa tư bản; từng tham gia
những hoạt động chính trị cánh tả cực đoan rồi chuyển sang cánh hữu cực đoan;
sáng lập Đảng Bolshevist Quốc gia Nga và tuyên truyền tư tưởng Đại Nga; gần đây
nhất bị phạt tù 15 ngày khi tham gia biểu tình chống Putin năm 2010. Tác phẩm
nổi tiếng nhất: It’s Me, Eddie (1976).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét