Trung Quốc không còn lựa chọn
Phán quyết của Trung tâm
trọng tài quốc tế La Haye PCA, dự kiến sẽ công bố vào ngày 7/7/2016.
Khả năng Toà sẽ bác bỏ chủ quyền đường lưỡi bò do Trung Quốc tự ý
đặt ra. Âm mưu độc chiếm biển Đông của Trung Quốc đối mặt với nguy cơ
phá sản. Sau phán xét, nếu tiếp tục gây hấn, chiếm đọat các hòn
đảo đá còn lại, Trung Quốc sẽ rơi vào tình trạng cố tình vi phạm
luật pháp quốc tế. Không chỉ thể diện, hình ảnh của Trung Quốc bị
tổn thương, uy tín quốc tế về mặt ngọai giao bị giảm sút, mà có
khả năng Trung Quốc đối diện với một lệnh cấm vận quốc tế toàn
diện.
Cuộc cấm vận do nhóm G7 và
Liên hiệp châu Âu trừng phạt việc sáp nhập phi pháp bán đảo Crimé,
đã làm cho nền kinh tế của Nga điêu đứng. “Các nhà lãnh đạo thuộc Nhóm 7
nước có nền công nghiệp phát triển (G7) hôm 7/6/2016 tiếp tục duy trì trừng
phạt đến khi nào Tổng thống Nga Vladimir Putin và phe ly khai tuân thủ hoàn
toàn thỏa thuận hòa bình Minsk”. Đây là ý chí duy trì luật pháp quốc tế
của nhóm quốc gia đại diện cho Hành tinh. Cũng là một quyết tâm ngăn
chặn một tiền lệ sử dụng sức mạnh cho tham vọng chủ quyền. Trừng
phạt Nga, nhưng trên thực tế là một cảnh báo trực diện đối với các
toan tính của Trung Quốc.
Với một nền kinh tế dựa
chủ yếu vào xuất khẩu hàng hoá, sản lượng công nghiệp chiếm 42,6%
tổng GDP và 24 triệu lao động, trong khi 70% nguyên liệu nhập từ nước
ngoài, nếu chịu một cuộc cấm vận toàn diện, Trung Quốc khó tránh
khỏi sụp đổ. Chỉ cần giảm 50% sản xuất công nghiệp, 12 triệu người
rơi vào thất nghiệp sẽ là một đe dọa bạo loạn xã hội.
Vì vậy, trước khi Trọng tài
Quốc tế PCA phán xét, Trung Quốc buộc phải tìm mọi cách để thực
hiện xong chương trình chiếm đọat hoàn toàn biển Đông để tạo thành
thế đã rồi. Bất kể PCA phán xét như thế nào, khi Trung Quốc đã
chiếm được Trường Sa, thì việc lật lại tình thế là không thể. Kinh
nghiệm đã cho thấy như vậy cho đến thời điểm hiện tại. Phản ứng của
Mỹ và thế giới dù gay gắt, quá trình bành trướng của Trung Quốc chỉ
dừng, rồi tiếp tục, chứ chưa bao giờ lùi lại.
Mục tiêu chiếm đoạt sẽ là
Scarborough của Philippines và toàn bộ các hòn đảo, đá của Trường Sa
đang trong tay Việt Nam.Trường Sa và Scarborough chiếm được, sẽ cùng
Hoàng Sa tạo ra tam giác lõi của biển Đông, kiểm soát trên thực tế hoàn
toàn vùng biển bên trong đường lưỡi bò, biến phán quyết của Toà
trọng tài PCA thành vô hiệu. Mỹ chưa sẵn sàng cho một cuộc chiến
tranh trực tiếp với TQ, trong khi Việt Nam, dù đang nỗ lực sáp gần
Mỹ, vẫn còn đơn độc, chưa liên kết được với Nhật và với Mỹ bằng
một Hiệp định phòng thủ chung, vì vậy, Trường Sa của Việt Nam phải
được chiếm trước khi việc này trở thành phi pháp sau phán xét của
Trọng tài và trước khi một liên minh phòng thủ với Mỹ Nhật được
hình thành.
Từ sau Shangri-la 15, và sau
hội nghị đặc biệt các bộ trưởng ngoại giao ASEAN Trung Quốc tại Côn
Minh, dù có sự phản bội công khai của Cămpuchia,Trung Quốc thấy rõ
tình thế bất lơị. Trung Quốc đang bị cô lập. ASEAN đa số đứng về phe
Mỹ và Nhật, bảo vệ luật pháp quốc tế.
Bất kể bà Hillary hay ông
Trump trúng cử, sau bầu cử tổng thống tháng 11/2016, chính sách của
Mỹ chống lại mưu toan bành trướng của Trung Quốc sẽ cương quyết và
gay gắt hơn rất nhiều. Bà cũng không hề giấu diếm thái độ không nhân
nhượng, trong khi Trump không ngại dùng vũ lực.
Cơ hội rõ ràng đang mất
dần. Thời gian không ủng hộ Trung Quốc. Tham vọng chiếm đọat biển Đông
hoặc phá sản, hoặc phải trả giá rất đắt.
Trung Quốc cần một lý do để
phát động một cuộc chiến trừng phạt, giống như từng “dạy cho Việt
Nam một bài học”năm 1979. Và như mọi cuộc chiến tranh, Trung Quốc cần
một sự kiện, giống sự kiện vịnh Bắc bộ năm 1964.
Thủ phạm là Trung Quốc?
Tờ Quân giải phóng Trung Quốc
ngày 17/6 đưa tin, “ngày 13/6 một biên đội chiến hạm hạm đội Nam Hải đã triển
khai tập trận bắn đạn thật 4 ngày đêm liên tục ở Biển Đông. Lực lượng này đã diễn
tập các nội dung tấn công tàu ngầm, phòng ngự phòng không, bắn đạn thật”. Cùng
một lúc với lệnh huy động tái ngũ các quân nhân hải quân có kinh
nghiệm và tinh thông kỹ thuật.
Ngày 15/06, có vẻ như thấy
được điều gì đó, Mỹ lập tức điều 4 máy bay tấn công điện tử cùng
với 120 sĩ quan tới Philippines. Scarborough của Philippines đã được đề
phòng.
Sáng ngày 14/06/2016, chiếc
máy bay SU-30KM2 cất cánh lúc 6h30 và đến 7H29 thì mất liên lạc, bị
rơi sau “một tiếng nổ lớn trong khoang lái” theo lời kể của thiếu tá
Cường, khi chỉ còn cách mục tiêu tập luyện 15 km, và cách bờ chỉ
khoảng 20 km. Cả hai phi công đều kịp bung dù và rơi xuống biển. Sau
đó thông tin xác minh SU-30KM2 bị vỡ thành nhiều mảng vụn.
3h30’ sáng ngày 15/06, thiếu
tá Nguyễn Hữu Cường được một ngư dân Lê Văn Cương phát hiện và đưa
vào bờ. Nguyễn Hữu Cường sức khoẻ tốt, chỉ xước tay do dây dù.
9h30’ ngày 16/06 chiếc máy
bay thứ hai CASA 212 cất cánh từ Gia Lâm bay ra đảo Bạch Long Vĩ, tìm
kiếm thượng tá Trần Quang Khải, khi “phát hiện một vật giống phao
bơi, xin phép hạ độ cao, bay vòng xuống thì mất liên lạc, rơi xuống
biển vào lúc 12h30’”.
Trên máy bay có 9 người, do
Đại tá Lê Kiêm Toàn, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 918 điều khiển. Sau đó, trong
hai ngày tiếp theo, người ta tìm thấy rất nhiều mảnh vụn của CASA
212.
“Theo nguồn tin của Thanh Niên,
trong tối qua 16.6, các tàu tham gia tìm kiếm cứu nạn đã phát hiện một số mảnh
vỡ nghi là của máy bay CASA 212 gặp sự cố mất liên lạc với sở chỉ huy lúc 12
giờ 30 phút cùng ngày, khi đang làm nhiệm vụ bay tìm kiếm phi công của máy bay
Su-30MK2. Máy bay CASA 212 được cho là đã rơi xuống biển gần với đảo Bạch Long
Vĩ và nằm ở độ sâu khoảng 58 m về phía đông đường phân định Vịnh bắc bộ.
Trong đêm ngày 15.6, Bộ Quốc phòng đã giao cho Ủy ban Quốc gia tìm kiếm cứu
nạn, Cục Cứu hộ cứu nạn (Bộ Quốc phòng) và Quân chủng Hải quân lập kế hoạch và
lên phương án chi tiết để trục vớt máy bay CASA 212. Trong đêm qua, khoảng hơn
10 tàu của các lực lượng tìm kiếm túc trực xung quanh vùng biển nói trên để bảo
vệ và phong toả hiện trường. Các nguồn tin từ chối bình luận các thông tin liên
quan đến tính mạng của 9 cán bộ, chiến sĩ trên CASA 212 khi máy bay này gặp sự
cố và rơi xuống biển”.
Báo Thanh niên ngày
17/06/2016: “Đã xác định chính xác vị trí Su-30MK2 rơi – Chuẩn bị phương án
trục vớt.
Cho đến sáng nay, lực lượng tìm
kiếm cứu nạn đã xác định tương đối chính xác vị trí máy bay Su-30MK2 trên vùng
biển Nghệ An”.
Nhưng ngày 20/069, cũng báo
Thanh niên lại đưa tin:“Lúc 8 giờ 15 sáng qua (19.6), tàu CSB-4039 thuộc Bộ Tư
lệnh Vùng cảnh sát biển 1 phát hiện nhiều dấu hiệu nghi là của máy bay CASA212
số hiệu 8983”.
Ngay từ đầu, người ta đã
nghi vấn hai chiếc máy bay này đều cùng bị bắn, nhưng đuổi theo thông
tin chính thống thì mật hướng.
Bình luận với BBC hôm 17/6/2016,
trước hết ông Nguyễn Thành Trung, nguyên Phó Tổng Giám đốc Vietnam Airlines cho
rằng chiếc CASA-212 ‘chắc chắn đã bị một va đập rất mạnh’ khi rơi xuống biển
qua những thông tin mà ông biết được, trong đó có các hình ảnh về các mảnh xác
của phi cơ tìm kiếm, cứu hộ của Cảnh sát biển Việt Nam.
Dựa trên những hình ảnh nhận
được, ông Nguyễn Thành Trung nói, «có thể khẳng định được là chiếc phi cơ
CASA-212 đã bị tai nạn khiến vỡ ra».
“Nếu chủ động được thì đã có
thể hạ cánh trên biển, và tôi nghĩ là phi cơ đã không vỡ như thế. Còn với các
mảnh vỡ như thế thì chắc chắn đã có những va chạm rất mạnh của máy bay với mặt
nước,”(?!), không loại trừ nguyên nhân ‘thời tiết thay đổi đột ngột’, tuy rằng
ông nói “khu vực Bạch Long Vĩ là một khu vực bay ‘bình thường’ như nhiều địa
điểm khác dọc bờ biển Việt Nam”.
Không do thời tiết, máy bay đang
hoạt động bình thường, ở độ cao thấp, “Cùng tham gia tìm kiếm với tổ bay
Casa-212, còn có 5 tổ bay khác gồm hai chiếc DHC-6 của Không quân Hải quân, một
chiếc Mi171 của Sư đoàn Không quân 371 và hai chiếc AN-26 của Lữ đoàn 918.
Trong khi DHC-6 bay ở độ cao 500m thì Casa-212 bay ở độ cao 150m để quan sát
mục tiêu” phát hiện vật giống phao bơi và đang quay vòng hạ độ cao,
thì rơi xuống và “vỡ do va đập mạnh với nước”?!“Cụ thể, vị trí máy bay
được xác định ở phía Đông đường phân định giữa Việt Nam và Trung Quốc”, nghĩa
là thuộc lãnh hải và không phận của Trung Quốc.
Tại sao ngay tối 16/06 đã
xác định điạ điểm CASA 212 rơi và nằm ở độ sâu 58 m, bộ chỉ huy đã
họp để bàn kế hoạch trục vớt, và bố trí hàng chục tầu phong toả
bảo vệ, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm và vẫn chưa tìm thấy? Theo
báo Thanh niên, “Lúc 8 giờ 15 sáng qua (19.6), tàu CSB-4039 thuộc Bộ Tư lệnh
Vùng cảnh sát biển 1 phát hiện nhiều dấu hiệu nghi là của máy bay CASA212 số hiệu
8983”.
Tại sao khi đã biết Trung
Quốc tập trận bắn đạn thật ngoài biển Đông mà còn cho máy bay chiến
đấu tập trên biển, thậm chí vi phạm vùng trời thuộc không phận Trung
Quốc? Lệnh xuất kích bay tập vào thời điểm như vậy, có mục đích
gì?
Vị trí rơi đã xác định
được ngay từ đầu “Ngày14/06/2016, Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Nghệ An cho biết
vị trí cuối cùng mà chiếc máy bay Su-30MK2 mất liên lạc ở phía Đông, cách đảo
Hòn Mắt khoảng 6-7km, cách đất liền khoảng hơn 26 hải lý.
Theo báo Thanh Niên, “Ngư dân Lê
Văn Cương đang đánh bắt cá trên biển cho biết, lúc 8 giờ 30 phút cùng ngày, ngư
dân phát hiện 1 máy bay rơi tại vùng biển khoảng 18-19 độ vĩ bắc, 106,4 độ kinh
đông, cách đảo Mắt (thị xã Cửa Lò, Nghệ An) về phía đông khoảng 4-6 hải lý“.
Nhưng mặc dù huy động mọi phương tiện, đến “ngày hôm nay 20/06, vẫn
chưa xác định được vị trí rơi của SU-30KM2”?!
Tại sao thiếu tá Nguyễn Huy
Cường, “tôi sức khoẻ tốt chỉ bị xước tay do cọ sát dây dù” mà phải
nhập viện quân y 108, với lý do để kiểm tra sức khoẻ, nhưng đến nay
vẫn chưa được về nhà, phải chịu bỏ lễ tang đại tá Trần Quang Khải
và không được tiếp xúc với giới truyền thông? Chỉ cần gặp hỏi
Nguyễn Hưũ Cường có thể xác định ngay nguyên nhân SU-30 KM2 bị nạn,
nhưng Trung tướng Phan Văn Giang nói “nguyên nhân tai nạn phải tìm được
máy bay mới xác định được”. Thiếu tá Nguyễn Hữu Cường có khả năng
sẽ điều trị lâu dài, và có nguy cơ bị mất trí nhớ. Trong nhiều giờ
trên thuyền cùng ngư dân Lê Văn Cương, chắc chắn đã vô tình tiết lộ.
Chắc chắn ông Lê Văn Cương sẽ bị chính quyền thẩm vấn, và nếu ông
này biết được điều gì, thì nhất định ông này cũng sẽ bị đưa đi biệt
tăm, hoặc bị bệnh cấm khẩu.
Sẽ có người nói, người
viết theo thuyết âm nưu. Đúng, chúng ta rất khó để tránh được một
ngộ nhận về thuyết âm mưu, vì diễn biến chính trường Việt Nam thực
chất là diễn biến của những âm mưu, âm mưu chiếm đoạt của Trung quốc,
và âm mưu kéo dài sự tồn tại của chế độ cộng sản, được xếp đặt,
chế biến thông tin truyền thông bằng những âm mưu của ban tuyên giáo.
Không có cách nào khác là phải mò mẫm đoán nhận sự thật sau những
chồng chéo âm mưu đó. Nguyên tắc của chúng ta là lợi ích dân tộc trên
hết, cho dù có thể đúng, có t̉hể sai.
Thái độ của Việt Nam
Tối ngày 16/06/2016, lúc
17h30′, tại bộ Trụ sở bộ Quốc phòng, Bộ trưởng Ngô Xuân Lịch triệu
tập họp thường vụ Quân uỷ Trung ương, yêu cầu tập trung trước hết vào
việc ổn định tư tưởng bộ đội. Lúc 21h30′, tại trụ sở Bộ Quốc
phòng, thứ trưởng Nguyễn Chí Vịnh, Thường vụ Quân uỷ bao gồm:
– Tổng bí thư Nguyễn Phú
Trọng kiêm bí thư Quân uỷ Trung ương
– Chủ tịch nước Trần Đại
Quang, Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia
– Thủ tướng chính phủ
Nguyễn Xuân Phúc, phó chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia
– Bộ trưởng Bộ quốc phòng
Ngô Xuân Lịch, phó bí thư Quân uỷ Trung ương
– Tổng cục trưởng Tổng cục
Chính trị Thượng tướng Lương Cường.
– Tổng tham mưu trưởng, Trung
tướng Phan Văn Giang
– Thứ trưởng thứ nhất Bộ
quốc phòng, phụ trách đối ngoại và phát ngôn, thượng tướng Nguyễn
Chí Vịnh.
Xét thành phần họp khẩn
cấp này, người ta liên tưởng tới một quyết định liên quan tới vấn đề
chiến tranh và hoà bình của đất nước. Một quyết định có thể được
đưa ra, và lựa chọn là tránh một xung đột, tạo ngòi chiến tranh với
Trung Quốc.
Lúc 21h30′, thượng tướng
Vịnh gặp Đại sứ Trung Quốc gặp Đại sứ Trung Quốc đề nghị phía Trung
Quốc cho phép phương tiện Việt Nam đi lại trong hải phận phía Đông
đường phân giới vịnh Bắc bộ và đề nghị Trung quốc hỗ trợ tàu
thuyền tìm kiếm tai nạn.
Gặp đại sứ vào lúc 21h30′
tại Trụ sở Bộ Quốc phòng phải có lệnh triệu tập của Chính phủ.
Nếu chỉ để xin phép sử dụng lãnh hải và không phận, và nhờ hỗ trợ
tìm kiếm, có thể triệu tập khẩn đại diện ngoại giao của một nước
không?
Nếu chỉ do tại nạn, có hệ
trọng tới mức triệu tập khẩn cấp họp Thường vụ Quân uỷ, vào lúc
cuối buổi chiều không?
Sáng ngày 17/06, Đại sứ Mỹ
Ted Osius thông báo “Hôm nay, nước Mỹ cùng sát cánh đoàn kết với Việt Nam khi
các bạn tìm kiếm một phi công bị mất tích, Thượng tá Trần Quang Khải, và những
con người dũng cảm trong đội tìm kiếm và cứu nạn trên máy bay CASA 212 8983.
Nước Mỹ sẵn sàng hỗ trợ các bạn bằng bất cứ cách nào mà chúng tôi có thể” .
Nhưng chính phủ Việt Nam không có phản hồi. Không hề có tiết lộ gì
về thái độ của Việt Nam với lời gợ̣i ý của Mỹ. Đại sứ Mỹ sử
dụng kênh Facebook để gửi thông điệp cho thấy, Mỹ muốn chuyển thiện ý
của Mỹ tới người dân Việt Nam, và thông điệp ông gửi phải hiểu thế
này: “chúng tôi biết cả rồi, chúng tôi sẵn sàng, nhưng chúng tôi tôn
trọng quyền quyết định của các bạn”.
Tuy nhiên, lực lượng của hải
quân Mỹ vẫn được huy động với tư thế sẵn sàng, đã sẵn sàng.
Ngày 20/06/2016, báo
Petrotimes đưa tin “Mỹ điều một lúc hai binh đội hải quân, dẫn đầu bởi hai tàu
sân bay hạt nhân John C. Stennis và Ronald Reagan đến vùng biển phía nam của
Philippines, nhằm ngăn cản những hoạt động của hải quân Trung Quốc ở Biển Đông,
tờ báo Nhật Bản Asahi dẫn nguồn tin từ Bộ chỉ huy Hạm đội 7 của Mỹ”. “Để tăng
áp lực lên Trung Quốc, theo Asahi, trong tháng này Mỹ cũng đã triển khai tại căn
cứ quân sự Clark Field ở Philippines bốn máy bay tác chiến điện tử. Nhiệm vụ
của chúng là gây nhiễu các radar mà Bắc Kinh triển khai trên những hòn đảo nhân
tạo”.
Những sự việc liên tiếp, ban
đầu đơn giản và dễ dàng phán đoán, càng về sau càng trở nên rắc
rối như có vẻ như cố tình sắp đặt và chuyển hướng dư luận.
– Rõ ràng, hai chiếc máy bay
của Việt Nam đều do tên lửa thuộc lực lượng hải quân Trung Quốc đang
tập trận bắn đạn thật tại biển Đông bắn hạ. Sự cố đều xảy ra đột
ngột trong lúc đang hoạt động bình thường và thời tiết tốt. Xác của
chúng vỡ thành những mảnh vụn, rơi từ một độ cao thấp và phía bên
trong hải không phận của Việt Nam.
– Việt Nam đã có đủ căn cứ
để khẳng định, nhưng Việt Nam quyết định không tạo cớ cho Trung Quốc
lợi dụng tạo thành xung đột. Kéo Trung Quốc vào chiến dịch tìm
kiếm, trong khi thực chất đã tìm được là “tương kế, tưụ kế”.
– Không nhờ Mỹ và không để
Mỹ tham gia tìm kiếm là để tránh đổ thêm dầu vào lửa.
– Xác hai chiếc máy bay đang
được tiếp tục trục vớt, có thể xác 9 nạn nhân CASA 212 đã được vớt,
nhưng chưa được phép công bố. Và cả hai máy bay này sẽ bị rơi trên
hải phận của Trung Quốc, để nếu không giấu được nguyên nhân do tên lửa
Trung Quốc bắn hạ thì lỗi do phía Việt Nam.
– Việc hoá giải âm mưu gây
chiến của Trung Quốc, nếu đúng như dự đóan của chúng ta, là quyết
định đúng, “cao tay”, nhưng chỉ đúng với tình huống. Nguyên nhân của
sự kiện vẫn còn nguyên.
– Thời gian còn lại trước
phán quyết của PCA không còn nhiều. Sẽ có những sự kiện khác. Sẽ
tiếp tục có các cuộc tập trận bắn đạn thật. Sẽ có tàu Việt Nam
Hải quân Việt Nam bị bắn chìm do nhầm lẫn vi phạm hải phận. Sẽ có
tàu thuyền Trung Quốc bị Cảnh sát biển Việt nam bắt giữ, sẽ có binh
lính hải quân Trung Quốc bị bắn chết tại biển của Trường Sa lớn, hay
Song Tử Tây, v.v…. Nếu không kịp trước thì sự cố sẽ xảy ra ngay sau
công bố của PCA, tức là sau 07/07/2016. Bằng mọi cách, đảo Trường Sa
lớn của Việt nam sẽ phải bị tiêu diệt, và Trung Quốc sẽ đổ bộ
xuống toàn bộ những hòn đảo, đá đang hiện diện của quản lý Việt
Nam. Lính hải quân và dân cư trên những hòn đảo nhỏ này, khó tránh
thóat những biến cố tới đây.
– Thể diện và uy tín quốc
tế của Trung Quốc là không thể giữ được. Trung Quốc nhất định đổi nó
bằng lợi ích chiến lược lâu dài. Chiếm đoạt chủ quyền toàn bộ biển
Đông, những lợi ích của nó cho phép Trung Quốc chiếm lại ngôi vị bá
chủ chia đôi Thái Bình Dương, sẽ biến những mất mát tình huống thành
vô nghĩa.
Giải pháp nào?
Với Việt Nam, hiển nhiên
biển Đông là toàn bộ sự sống còn của quốc gia dân tộc. Chế độ có
thể đến rồi đi, thể chế chính trị có thể có rồi hoán đổi. Nhưng
đất nước, dân tộc không thể mất. Lựa chọn đất nước thay cho chế độ
là lựa chọn bắt buộc.
Cuộc chiến tranh trên biển
sẽ kết thúc chóng vánh, vì Việt Nam chưa có một Hiệp định an ninh
chung với Mỹ, chưa có một Hiệp định đồng minh với Nhật. Nếu Mỹ,
Nhật không có căn cứ pháp lý để can thiệp thì Trường Sa của Việt Nam
chỉ một đêm là về tay Trung Quôć. Và một khi đã lọt vào tay Trung
quốc, thì Trường Sa lớn, Song tử Tây, Sơn Ca v.v… sẽ trở thành Đá Chữ
thập, Gạc Ma, thành Vành khăn, thành Hoàng Sa, không bao giờ còn trở
về với Việt nam được nữa, nếu không có một cuộc chiến tranh chính
thức và kết thúc bằng sự đầu hàng vô điều kiện của Trung Quốc.
Bao giờ và lúc nào, Việt
Nam đủ sức đơn phương chiến tranh với Trung quốc? Sẽ đến lúc nào đó,
con cháu Việt giàu có và mạnh hơn Trung Quốc! Nhật bản đang mạnh hơn
Trung quốc về kinh tế và trình độ phát triển, nhưng một cuộc chiến,
thì Nhật đơn phương không phải là đối thủ.
Một cuộc chiến, dù chỉ trên
biển Đông, và dù có thể kết thúc trong vài giờ, nhưng nguy cơ lây lan
không thể tránh, và nguy cơ mất nước không thể không tính đến. Người
Việt có thói quen dọn dẹp nhà cửa trước khi đón khách. Trước khi đối
phó kẻ địch đến từ bên ngoài, phải dọn dẹp kẻ địch bên trong.
Phải đóng cửa biên giới,
phải phong toả tất cả những nơi có người Trung Quốc. Trước khi có
chiến tranh 1979, Lê Duẩn và Nguyễn Đức Tâm đã dọn sạch người Hoa tại
Hà Nội, Hải Phòng và Quảng Ninh. Nhưng làm những việc này, sẽ gây ra
những thiệt hại mà nền kinh tế Việt Nam không thể chịu nổi. Và không
còn kịp được nưã. Trước khi dọn xong, thì nhà chắc đã mất.
Phải vô hiệu hoá tay chân,
gián điệp Trung Quốc nằm trong bộ máy đảng và chính phủ. Nhưng bọn
này đang có mặt mọi nơi, ngay trong bộ chính trị, ngay trong bộ quốc
phòng, bộ công an, dọn được lũ này, liệu chế độ còn không.
Cần gấp một cơ chế để Mỹ
có quyền can thiệp trong bất kỳ một tình huống khẩn cấp nào. Bởi
vì nguyên tắc bất di bất dịch của Trung Quốc là bằng mọi giá tránh
chiến tranh trực tiếp với Mỹ. Trung Quốc sẽ dừng lại ngay trước khi
Mỹ tham chiến, dàn xếp tay đôi với Mỹ, nếu không bị ràng buộc bằng
một hiệp định, Mỹ hay bất cứ quốc gia nào đều có thể không thoát
được nguyên lý, “nếu không mua được bằng lợi ích thì sẽ mua được
bằng rất nhiều lợi ích”. Trong khi Mỹ rất cần một lý do đủ quan
trọng để có thể áp dụng lệnh cấm vận toàn diện với Trung Quốc,
bằng cách đó làm cho Trung Quốc suy sụp, không còn sức để tham vọng
bá chủ. Nếu không có một Hiệp định để công khai trấn áp Trung Quốc,
Mỹ sẽ không can thiệp để sau đó lấy cớ trừng phạt. Kẻ thua thiệt là
Việt Nam.
Không thể để mất đảo, mất
biển, vì nếu mất đảo, mất biển vào tay Trung Quốc, đảng cộng sản
sẽ không gánh nổi trách nhiệm. Dân sẽ nổi dậy, chế độ cộng sản sẽ
biến mất. Một Chính phủ mới lâm thời sẽ được lập ra ngay tức khắc
ký Hiệp định yêu cầu Mỹ, Nhật, Liên Hiệp Quốc, thậm chí cả NATO can
thiệp.
Đây là thông điệp mà chúng
ta muốn chuyển tới những kẻ đang cầm quyền tại Hà Nội.
Paris ngày 21/06/2016