Câu chuyện 1.
Có buổi tối nọ đi lang thang và chán nản với công việc, tôi ghé
ăn tại 1 xe hủ tiếu gõ nằm trên vỉa hè quận Bình Thạnh. Tôi đang ăn thì thấy
một bác bán vé số bước vào gọi 1 tô hủ tiếu không, xin nhiều hủ tiếu. Lát sau
còn có 1 lũ nhóc bán sing-gum vô ăn nữa.
Trước khi ngồi xuống ăn còn vội mời luôn mấy vị khách ở đó mua
vé số nhưng cũng chẳng ai mua, bác ấy cũng chẳng buồn và ngồi xuống ăn.
Tôi nhìn thấy bác tuy bán vé số ngồi lui thủi một mình thấy
thương nên lúc về nói với anh bán hủ tiếu tôi trả tiền cho ông bác ấy. Anh bán
hủ tiếu cũng ra vẻ mặt thắc mắc nhưng tôi chặn ngay từ đầu: “Em là người quen
của bác, em trả tiền đi trước thôi à”. Anh ta chấp nhận.
Vài ngày sau, ghé lại quán. Lúc này mới dọn hàng, chưa có khách
nên anh ta lại nói chuyện vài câu với tôi. Anh nói:”Hôm trước em nói bác bán vé
số là người quen của em hả?”
– Dạ, anh. Sao thế?
– Nhà bác cạnh nhà anh mà, kỳ vậy ta?
– À, thật ra em không quen, nhưng thấy bác tội tội nên em muốn
trả tiền vậy thôi à. Em ngại nên nói người quen vậy thôi.
– À, à, hiểu rồi. Muốn giúp người nhưng không muốn phô trương
ha. Nhưng em có biết hoàn cảnh bác ấy như thế nào không?
– Không anh, sao thế?
– Nhà bác khá giả, con cháu toàn làm lớn, mua hẳn cho bác ấy 1
căn nhà to nhưng chỉ có bác với người giúp việc ở nhà. Bác ấy ở nhà buồn nên
lấy vé số bán dạo dạo cho vui vậy chứ tiền xài không hết. Bác ấy thừa tiền nên
lấy danh bán vé số mà tập hợp lũ trẻ lại, cho tụi nó ít vốn bán sing-gum,
kẹo,…để tụi nó tự kiếm tiền ấy.
Hôm bữa em mời cả nhóm, bác có nói với anh:”Thật ra, bác có thể
cho bọn nó luôn hẳn 1 cục tiền để bọn nó khỏi vất vả, nhưng bác không muốn, bác
muốn tụi nó có thể có 1 công việc vừa học vừa làm tự bươn chải để quý trọng
đồng tiền hơn và dù sau này không có ai giúp đỡ tiền bạc thì tụi nó vẫn có thể
sống bằng chính đôi tay tụi nó”.
Việc làm của em là tốt, nhưng bác cũng nhờ anh gửi tiền lại cho
em đây. Bác quý tấm lòng em, nhưng ai cũng vất vả mới có được tiền, chỉ cần trả
đúng những gì mình xài, xài đúng những gì mình làm thì đồng tiền nó mới có ý
nghĩa.
Sau lần ấy tôi đã không còn giành trả tiền cho bất cứ ai.
Câu chuyện 2.
Tôi có một người bạn sống lâu năm ở Mỹ về Việt Nam, trong một
lần mời bố con người bạn cũ đi ăn, chúng tôi đã có một buổi nói chuyện rất vui
vẻ. Nhưng đến khi thanh toán thì bạn tôi nhất quyết đòi chia tiền ăn chứ không
để tôi trả. Tôi có phần không vui, nhưng người bạn này đã kể cho tôi nghe một
câu chuyện, và nó đã làm thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của tôi.
Trên đường về nhà, người bạn cũ đã hỏi tôi, “Có phải việc chia
tiền đã khiến cho cậu cảm thấy mất mặt?”. Vì chúng tôi là bạn thân nên tôi
không có gì phải giấu, tôi đã gật đầu. Bạn tôi nói, để tớ kể cho cậu nghe một
chuyện.
Ở một trường trung học tại tiểu bang Wisconsin có một học sinh
Việt Nam và 1 học sinh Mỹ cùng nhau đi leo núi.
Trong khi hai cậu học sinh này đang leo núi thì bỗng nhiên họ bị
những tảng đá ở trên sạt lở rơi xuống và bị kẹt ở trong đó. Học sinh người Mỹ
bị tảng đá rơi vào chân và cậu cho rằng xương đã bị gãy.
Nếu như đợi đến buổi tối khi thời tiết lạnh và đói khát thì có
thể sẽ khiến cho họ bị hôn mê bất tỉnh, thậm chí là lấy đi sinh mệnh của họ.
Sau đó cậu học sinh người Mỹ đã bắt đầu thử trèo lên, những vết máu do bị
thương ở đùi đã chảy khắp cả phiến đá. Khi trèo đến tảng đá cao nhất, do chân
cậu bị thương nên không thể dẫm lên những mỏm đá. Cậu không thể tiếp tục treo
lên chỉ bằng 2 bàn tay nên lại bị rơi xuống dưới.
Đã bị thương lại còn bị thương nặng hơn nữa, cậu bé người Mỹ gần
như tuyệt vọng nằm trên bãi đá. Nhưng chỉ hơn 10 phút sau, cái lạnh và những
vết thương đã khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy tê dại, cậu cảm thấy rằng nhất
định phải mau chóng thoát khỏi đây. Sau đó cậu bé người Mỹ này đã quyết định
thử trèo lên một lần nữa, và lần này cậu đã thành công. Khi đã trèo lên tảng đá
lớn nhất, nhưng việc trèo xuống để đi ra ngoài đối với đôi chân bị đau là việc
không thể. Cậu đã nhắm mắt, và để cho cơ thể mình tự lăn xuống dưới…
Không ai ngờ được cậu học sinh người Mỹ này lại có thể kiên trì
bò được về đến thị trấn. Thông qua kiểm tra cho biết, chân trái của cậu bé đã
bị gãy, xương sườn cũng bị gãy 2 cái do lăn từ tảng đá xuống đất. Mọi người đã
vội vã đưa cậu đến bệnh viện và phái người đi cứu cậu học sinh người Việt Nam.
Trong cái giá lạnh và sợ hãi, học sinh người Việt Nam đang nằm thoi thóp thở,
nếu nhân viên cứu hộ đến muộn chút nữa thì rất có thể sẽ khiến cậu mất đi tính
mạng.
Khi bạn tôi kể đến đây, tôi phát hiện ra con của bạn tôi mặt hơi
đỏ và nói,“chú ơi, học sinh Việt Nam đó chính là cháu.”
Bạn tôi hỏi, “tại sao học sinh người Mỹ kia lại kiên cường hơn
con tớ, cậu có biết không?”, tôi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Bạn tôi trả lời, “thực ra nguyên nhân đằng sau là vô cùng đơn giản,
bởi vì trẻ em Mỹ từ rất nhỏ, khi đi ra ngoài ăn đều phải tự trả tiền. Họ đều
dạy con cái của mình lý do của việc tự trả tiền, đó là “cho dù có gặp phải
chuyện gì thì cũng không có ai có thể trả tiền cho con, cho dù là bố mẹ, người
thân hay bạn bè của con.”
Do đó cậu học sinh người Mỹ này hiểu được rằng, cho dù tình
huống có nguy hiểm đến mấy, nếu muốn tiếp tục sống thì nhất định phải dựa vào
chính bản thân mình.
Còn học sinh Việt Nam thì lại nhận được quá nhiều sự giúp đỡ,
cho dù là họ không hành động thì rất có thể sẽ mất đi sinh mệnh, nhưng họ đã
quen với việc chờ đợi sự giúp đỡ từ người khác.
“Không có ai sẽ trả tiền cho bạn”, chỉ một câu nói đơn giản
nhưng đã tạo dựng lên một nét đặc trưng về sự tự lập và nghị lực của người Mỹ.
Sau khi nghe xong, tự nhiên tôi cũng muốn về nhà và kể cho con
tôi nghe câu chuyện này, tôi muốn nói cho chúng biết, “đôi khi tiền không phải
là vấn đề, giúp đỡ con cũng không phải là vấn đề, nhưng trong cuộc sống sau
này, sẽ không có ai trả tiền cho con”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét