Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

FB Trihung Đo : Não trạng của nô lệ

 FB Trihung Đo : Lướt qua newfeed, đọc vài tút của tinh hoa bênh vực anh phó chủ tịch phường gì bảo bánh mỳ không phải là lương thực, mà buồn cười vãi.

Não trạng của nô lệ là vậy!

Dân mất dạy thì gô cổ nó lại, ai dung thứ được lũ vô pháp vô thiên? 

Nhưng quan mất dạy thì ta nên thông cảm đi, họ phải làm việc trong môi trường dịch dã căng thẳng, họ ăn nói cục súc nhưng thẳng thắn. Xét cho cùng, họ cũng chỉ vì nhiệm vụ mà thôi.

Rằng, bánh mỳ là quà ăn chơi, không phải “ thưc phẩm thiết yếu”. 

Có phải tư duy nô lệ thì luôn ý thức về thân phận nô lệ và bảo vệ cho sự chính đáng của ông chủ?

Câu hỏi rất sơ đẳng về quyền sẽ là: ai cấp cho anh cái quyền quyết định thứ này là “ thực phẩm thiết yếu”, thứ kia thì không? 

Về mặt cảm tính, đa số người ta ăn cơm, nên gạo là lương thực thiết yếu. Nhưng, giả sử có một thằng nó chẳng ăn cơm, hoặc ăn cơm như ăn quà thôi, thực phẩm chủ yếu của nó là rau củ quả, ăn chay, hoặc có thằng lai tây, chỉ hốc bánh mỳ nên bánh mỳ với nó là thiết yếu thì sao? Hoặc như ông Phong còi, tháng ăn phở 30 ngày, ba tháng ăn cơm một lần, phải chăng anh ta không có quyền coi phở là “ thiết yếu”

Cho nên các anh buộc phải cần một cái chỉ thị, và chỉ thị có rồi nhé!

Hóa ra, con người khác con lợn ở chỗ, những thứ gọi là thiết yếu của con người rất nhiều, từ giấy chùi đít đến bông ngoái tai. Và đó là quyền con người được sống cho ra con người.

Mà thôi, ta không nên đếm xỉa bọn có tư duy nô lệ nhưng tưởng mình tinh hoa, bản thân tôi, cứ nhấn mẹ block cho nhẹ lòng, và với họ, chắc họ cũng chẳng có nhu cầu đọc hay quan hệ bè bạn gì với loại như tôi.

*

Tôi kể lại các bạn nghe cái ký sự pháp đình nổi tiếng thế giới của nữ triết gia Hannah Arendt, khi bà tham dự phiên tòa xử trùm phát xít Adolf Eichmann, tác giả của dự án “ Holocaust”, dự án dồn 6 triệu dân do thái vào lò nướng.

Câu chuyện này hình như tôi đã kể một lần rồi nhỉ?

Khi bị chất vấn về những tội ác của mình gây ra với người do thái, Eichmann trả lời rất hay, trên cơ sở thuyết nghĩa vụ của Kant:

“ Tôi hành động, trước hết bởi động cơ nghĩa vụ. Nghĩa vụ đòi hỏi tôi làm thế, và nghĩa vụ cao quí nhất là nghĩa vụ đối với tổ quốc. Chúng ta không là gì cả, cá nhân chỉ là mắt xích của hệ thống được thiết lập để phụng sự tổ quốc mà thôi và vì vậy, tôi vô tội”

Các anh quan lìu tìu mõm vẩu không thể trả lời hay ho được như vậy, các anh đã có bọn tinh hoa đầu bò trả lời thay rồi, rằng tôi đang làm nhiệm vụ, tất cả những gì xảy ra, chỉ vì tôi đang thực hiện nhiệm vụ với tổ quốc mà thôi.

Và, cô nàng triết gia chính trị xinh đẹp Hannal Arent đã biên như sau:

“ Sự nông cạn của hắn – Eichmann -  không đồng nhất với sự ngu dốt. Hắn không phải hiện thân của lòng căm hờn hoặc rồ dại, cũng không phải cơn khát máu khôn nguôi, mà là cái gì tồi tệ hơn nhiều. Bản chất phi nhân của cái ác Nazi bên trong một hệ thống đóng kín do một lũ kẻ cướp bệnh hoạn điều khiển nhằm triệt phá nhân cách các nạn nhân của chúng…”

Lịch sử từng miêu tả, hàng ngàn người do thái xếp hàng ngoan ngoãn đi vào lò thiêu, là vì sao vậy? Hẳn khi đó nhân cách họ đã bị hủy diệt bởi nỗi sợ, thậm chí, sự bạc nhược khiến họ tin rằng họ xứng đáng bị như vậy.

Anh quan của chúng ta cũng chẳng thù hằn gì thằng công nhân mặt đần, nhưng khoái cảm quát tháo, đe dọa sẽ đưa đến sự hủy diệt nhân cách của thằng công nhân mặt đần. Nó sẽ sợ hãi và rồi tin rằng mình là kẻ phạm tội…

Ta đã xem, khi bị lôi lên phường, thằng công nhân ngoan như cún.

Thật ra, dân mình cũng láo lếu, bật lại chính quyền tanh tách. Nhưng đa số người dân mu muội, dúm dó sợ hãi dù mình chả có tội đéo gì. Cứ thấy quan quát tháo là rúm mẹ lại. Bản thân tôi chứng kiến và trải nghiệm điều này vài lần. Và khi nạn nhân sợ hãi thì khoái cảm quát tháo lại càng được kích thích.

Hannah Arendt gọi đó là “ sự tầm thường của cái ác”

Bà viết tiếp:

“ Bọn Nazi thành công trong việc lật ngược trật tự pháp luật, lấy cái xấu, cái ác làm nền tảng cho một sự công chính mới”

Vâng, các bạn đang được xem các anh tinh hoa bênh vực anh phó phường nọ, đúng như nữ triết gia nhận xét, là biến cái xấu, cái bỉ ổi, cái ngu dốt, thậm chí là cái ác, trở thành nền tảng cho sự “công chính mới”.

Anh ấy làm vì trách nhiệm, vì công việc, anh ấy chửi bới nặng lời, thậm chí thô tục một chút, chẳng qua cũng vì công việc, bởi anh ấy chi là chi tiết của một guồng máy, chứ bản thân anh ấy đâu muốn thế!

Và thế giới sẽ dần bị lộn ngược khi một lũ quan chức lìu tìu hành xử như quân vô lại, lại được bào chữa bằng lý lẽ có vẻ như hợp lý để trở thành sự công chính mới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét