Ông vừa xuất hiện trên trên vòm trời
chính trị Việt Nam. Gương mặt ông đỡ lem luốc bởi khói lửa chiến tranh, đỡ hốc
hác của thời đói khát, đỡ nhàu nát bởi hận thù nghi kị, đỡ căng thẳng vì không
lo diễn biến hòa bình, đỡ hung hăng bởi không phải chống thế lực thù địch.
Tôi cũng như bao nhiêu người Việt
khác đặt lên vai ông vài tia hy vọng.
Nhưng chiều nay, đọc được lời ông phát biểu về một giàn khoan “Lạ” ngoài biển
Đông, thì những tia hy vọng mong manh kia lịm tắt.
Một nhà khoa học trẻ hỏi: Việt
Nam có nên xây dựng quan hệ đồng minh với nước nào không? Ông trả lời: “Không
liên minh với nước nào để chống lại một nước thứ ba.”
Ôi thưa ông! Tôi muốn khóc. Khóc
cho sự suy tàn trí tuệ. Chống xâm lăng và chống nước thứ ba là hai hành động
khác biệt. Nó khác nhau như bóng tối và ánh sáng. Nó rạch ròi như trắng với
đen. Lẽ nào ông không phân biệt nổi. Lẽ nào ông lầm. Hay ông định bao che, dung
túng. Hay ông định đánh tráo khái niệm.
Một nhà khoa học trẻ khác hỏi: Có
nên kiện nước “Lạ” ra tòa án quốc tế không? Ông trả lời: “Mang nhau ra tòa, như
bát nước đổ xuống lấy lại rất khó”.
Họ “dạy cho Việt Nam một bài
học”. Họ “cho Việt Nam nếm mùi tan vỡ”. Họ chửi: “Chúng mày là lũ du côn của
phương Đông”, “Bọn tiểu bá. Quân ăn cháo đái bát”.
Không chỉ bằng lời nhục mạ, mà
bằng bạo lực. Họ hất đổ bát cơm trên tay dân. Họ đập vỡ hộp sọ dân ông. Giờ
đây, họ không những lấy lại được bát nước chan chứa tình đồng chí, mà còn được
thêm cả một nồi nước lèo hầm bằng xương thịt của anh chị em ông.
Kiện nhau và giết nhau là hai
cung bậc rất xa nhau của tình cảm và hành động. Không lẽ ông lầm.
Kiện họ ư? Ông sợ họ buồn, họ
giận. Ông muốn giữ gìn “đại cục”. Ông muốn hiếu hòa. Ông muốn vớt lại chút nước
cặn. Nhưng họ phá nhà ông. Họ giết đồng bào của ông. Mà ông vẫn không giận
không hờn, vẫn cười tươi, ôm hôn, thắm thiết, vẫn nâng niu, dâng hiến tình đồng
chí, cao hơn cả xương cốt của tổ tiên.
Ôi! Đấng Bồ Tát hay Chúa Giê-su
cũng chưa thể có lòng từ bi cao thượng được bằng ông.
Bài phát biểu của ông chỉ khoảng
chừng 500 chữ, mà có đến sáu lần ông nhắc nhở: “Phải tuân thủ luật pháp quốc
tế”, “Trung Quốc vi phạm luật pháp quốc tế”, “Con cháu chúng ta sẽ đòi được
theo đúng luật pháp quốc tế”, “Từ trước tới nay luôn theo luật pháp quốc tế”,
“Tất cả các giải pháp theo luật quốc tế”.
Chưa bao giờ luật pháp quốc tế
lại được tôn trọng ở Việt Nam như hôm nay.
Cách đây không lâu, quốc tế nhắc:
Phải tôn trọng nhân quyền. Ông chửi: Câm mồm. Nước ông có định chế riêng. Quốc
tế bảo: Không được bắt người, tra tấn, xét xử tùy tiện. Ông cãi: Đừng chúi mũi
vào ống khóa nhà riêng. Quốc tế khuyên: Nên có tự do tôn giáo. Ông phủ nhận: Xứ
sở ông có tập quán riêng. Quốc tế phàn nàn: Nên tôn trọng tự do ngôn luận. Ông
bào chữa: Đất nước ông có nền văn hóa đặc thù
Thì ra ông chỉ dùng luật pháp
quốc tế khi nó mang lại lợi lộc cho ông, còn khi mang lại quyền lợi cho người
khác thì ông chỉ việc ngồi xổm lên tất cả.
Hơn nữa, ông là người ỉa vào luật
pháp, đái vào quốc tế, vậy mà bây giờ ông lại kỳ vọng anh bạn vàng chấp hành
luật pháp quốc tế sao.
Họ hung hăng, ngang ngược vi phạm
luật pháp quốc tế xâm lược biển Đông. Còn ông cũng hung hăng, ngang ngược đàn
áp người biểu tình chống quân xâm lược. Hai hành vi này đâu mấy khác nhau.
Có lẽ, tôi đã không viết những dòng
này, nếu người nghe ông bữa đó, không phải là những nhà khoa học trẻ. Tôi cũng
không viết nếu những nhà khoa học trẻ không khóc xúc động khi nghe ông nói.
Tôi viết vì nỗi xót xa cho tuổi
trẻ quê hương tôi tin vào một
nền chính trị vừa Điêu trá vừa Tàn bạo.
18 tháng Năm, 2014
Trần Hồng Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét