Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2025

Trần Nguyên Duy Thịnh: Nguyễn Hữu Chỉnh- Kẻ Cơ Hội Chính Trị Đàng Ngoài – Bi Kịch Của Tham Vọng Thời Loạn

Nguyễn Hữu Chỉnh: Kẻ Cơ Hội Chính Trị Đàng Ngoài – Bi Kịch Của Tham Vọng Thời Loạn

Nguyễn Hữu Chỉnh (1741–1787), người con của xứ Nghệ An (vùng đất biên thùy thuộc Đàng Ngoài), là một điển hình bi kịch của tham vọng cá nhân trong thế kỷ XVIII đầy biến động. Ông là một võ tướng kiệt xuất về thao lược, nhưng chính cuộc đời ông lại là sự phản chiếu rõ nét nhất của chủ nghĩa cơ hội chính trị và sự thiếu vắng đạo đức nghĩa hiệp trong tầng lớp quan lại Bắc Hà suy tàn.

Khởi nghiệp dưới trướng chúa Trịnh (Đàng Ngoài), Nguyễn Hữu Chỉnh nhanh chóng chứng tỏ tài năng quân sự và chính trị vượt trội. Ông là người hiểu rõ tường tận hệ thống, quy tắc, và cả những điểm yếu của triều đình Lê – Trịnh ở Thăng Long.

Tuy nhiên, khi quyền lực của chúa Trịnh bắt đầu lung lay và chính quyền mục ruỗng, lòng trung thành của Nguyễn Hữu Chỉnh cũng dần phai nhạt. Với bản tính thực dụng của người vùng biên, ông nhận ra rằng việc bám víu vào một triều đại đang hấp hối chỉ dẫn đến sự hủy diệt cá nhân.

Khi thất thế, thay vì tìm đường phục hưng cho chính quyền cũ, Nguyễn Hữu Chỉnh đã thực hiện bước đi táo bạo và bị lên án nhất: Đầu hàng Tây Sơn (lực lượng Đàng Trong) và trở thành quân sư đắc lực cho Nguyễn Huệ.

Hành động này, dù giúp ông thoát hiểm, lại mang đậm màu sắc cơ hội chính trị:

Ông đã dùng toàn bộ sự hiểu biết về địa hình, nhân sự và điểm yếu của quân Trịnh để giúp Nguyễn Huệ dễ dàng tiến quân ra Bắc, chấm dứt quyền lực của họ Trịnh (1786).

Mục đích của Chỉnh không phải là vì Tây Sơn hay vì dân chúng, mà là để dùng sức mạnh Tây Sơn để diệt trừ đối thủ và tạo lập chỗ đứng mới cho mình ở Thăng Long.

Sau khi Nguyễn Huệ rút quân về Nam, Nguyễn Hữu Chỉnh được giao nhiệm vụ quản lý Bắc Hà dưới danh nghĩa phò vua Lê Chiêu Thống. Đây là lúc bản tính cơ hội của ông bộc lộ hoàn toàn:

Chỉnh nhanh chóng biến Lê Chiêu Thống thành một vị vua bù nhìn, nắm trọn binh quyền, tự phong tước vị, và hành xử như một lãnh chúa độc lập ở Bắc Hà.

Hành động của ông bị xem là phản bội lại lòng tin của Nguyễn Huệ và mục tiêu thống nhất đất nước của Tây Sơn, đẩy Đàng Ngoài vào hỗn loạn một lần nữa.

Chính sự thao túng và mưu đồ cát cứ này đã buộc Nguyễn Huệ phải quay trở lại Bắc Hà, nhanh chóng tiêu diệt Nguyễn Hữu Chỉnh (1787). Cuộc đời ông kết thúc bi thảm, bị giết dưới tay tướng Tây Sơn Vũ Văn Nhậm.

Nguyễn Hữu Chỉnh là một nhân vật sở hữu tài năng của một người hùng nhưng lại thiếu đi phẩm chất nghĩa hiệp cần có. Ông dùng tài năng của người Đàng Ngoài để phục vụ cho các phe phái đối lập, cuối cùng chỉ vì tham vọng cá nhân không giới hạn.

Cái chết của Nguyễn Hữu Chỉnh là bài học đắt giá: trong thời loạn, kẻ cơ hội chính trị có thể nhất thời được vinh hoa phú quý, nhưng cuối cùng sẽ bị chính lịch sử đào thải khi đặt lợi ích cá nhân lên trên đạo nghĩa và vận mệnh chung của dân tộc.

- Trần Nguyên Duy Thịnh -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét